“Muốn bảo ta đi thì nói thẳng, đừng vòng vo”. Kim Phi vừa nhìn đã biết tâm tư của Cửu công chúa.
Cửu công chúa đang ép y từng bước gia nhập vào triều đường.
“Vậy tướng công có đồng ý đi không?” Cửu công chúa mong đợi nhìn Kim Phi. “Không đi”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Kim Phi không do dự lắc đầu.
Giao tiếp với người, tham dự chuyện gì đó đều sẽ tạo ra nhân quả và dây dưa.
Mình tham gia vào càng nhiều chuyện, dây dưa càng nhiều, muốn thoát ra khỏi đó cũng rất khó.
Đến lúc đó y sẽ buộc chặt với triều đường, vô thức rơi vào vòng xoáy tranh đấu quyền lợi, đánh mất chính mình.
Khó khăn lắm mới sống lại một lần, Kim Phi không mong sống một cuộc đời như vậy.
“Chàng không đi, cũng không cho ta đi, vậy tấu chương phải làm sao đây?”
Cửu công chúa khổ sở hỏi. “Nàng không thể đào tạo người khác à?”
Kim Phi hỏi: “Cả Đại Khang có rất nhiều người tri thức, ta không tin không tìm được một Thừa tướng đạt chuẩn”.
Cửu công chúa đúng là quan tâm đến thiên hạ, cũng có tài quản lý, nếu là bình thường, Kim Phi sẽ không phản đối việc cô ấy có sự nghiệp riêng, càng sẽ không trói cô ấy vào thắt lưng của mình.
Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã mang thai, còn liều mạng làm việc như vậy, Kim Phi không thể chấp nhận được.
Điều kiện y học ở thời đại phong kiến vô cùng lạc hậu, phụ nữ sinh con cứ như đi qua cửa môn quan.
Chẳng hạn như dây rốn quấn quanh cổ là vấn đề thường gặp của thai nhi, ở kiếp trước dùng siêu âm có thể dễ dàng nhìn thấy, sau đó có thể điều chỉnh bằng cách tìm y tá có kinh nghiệm để xoa bóp.
Nếu không được nữa thì cũng có thể sinh mổ.
Nhưng lúc này Đại Khang không hề có siêu âm, chỉ có lúc lâm bồn mới biết tình trạng đứa trẻ thế nào.
Đa số phụ nữ đều tìm bà đỡ có kinh nghiệm trong làng, hoặc do mẹ ruột hoặc mẹ chồng ra tay, họ đâu hề biết xử lý
tình huống này thế nào?
Cuối cùng không còn cách nào khác nữa thì thường sẽ kéo đứa trẻ từ trong bụng mẹ ra.
Mỗi năm Đại Khang có rất nhiều phụ nữ chết vì sinh con.
Dù sao Kim Phi cũng không học y, cũng không có cách tốt hơn với chuyện này.
“Tướng công, tìm một thừa tướng phù hợp trong thời gian ngắn dễ lắm sao?”
Cửu công chúa nói: “Ta đã hỏi ngự y rồi, trước sáu tháng đều sẽ không có việc gì, chàng cho ta thêm ba tháng nữa...”
“Một ngày cũng không được”.
Kim Phi ngắt lời Cửu công chúa: “Từ hôm nay trở đi, nàng ở trong cung dưỡng thai cho thật tốt, nếu để ta biết nàng lén đến Ngự Thư Phòng thì ta đánh gãy chân nàng”.
“Chàng nỡ sao?”
Cửu công chúa liếc Kim Phi một cái, nhưng lại cảm thấy rất vui.
Cô ấy biết Kim Phi đang cố ý dọa mình.
“Tướng công, chàng hiểu ta mà, nếu nhốt ta trong nhà không cho làm gì, ta sẽ phát điên mất”.
Cửu công chúa thấy Trần Cát đang nghiên cứu khinh khí cầu bèn ôm lấy eo Kim Phi làm nũng nói.
“Vậy thì bảo người đưa tấu chương đến phòng của nàng, buổi sáng nàng có thể làm việc vào giờ Thìn và giờ Ty, sau đó ăn trưa nghỉ ngơi, buổi chiều có thể làm thêm hai canh giờ giờ Mùi và giờ Thân, đến giờ Dậu nàng phải đi nghỉ ngơi, có làm được không?”
Kim Phi nhìn Cửu công chúa hỏi. “Được”.
Cửu công chúa cười híp mắt gật đầu: “Cảm ơn tướng công”.
“Vũ Dương, một người quản lý đạt chuẩn không cần phải tự mình làm hết, lúc nên bỏ thì phải học cách bỏ”.
Kim Phi nói: “Chuyện ở thiên hạ nhiều như thế, một mình nàng mệt đến chết cũng không làm hết”.
“Nhưng với tình hình hiện giờ của Đại Khang, sao ta có thể yên tâm giao cho người khác”.
Cửu công chúa lo lắng nói.
“Ai có quyền lớn thì người đó quyết định. Có ta ở đây, có tiêu cục Trấn Viễn ở đây, có gì mà không yên tâm?”
Kim Phi tự tin nói: “Nàng đưa ra chính sách và truyền đạt xuống dưới, sau đó cho người đi kiểm tra, ai dám vi phạm sẽ giao cho viện Giám Sát và Đại Lý Tự. Không làm tròn trách nhiệm, nên trừng phạt thế nào thì trừng phạt thế ấy, như vậy chẳng phải được rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...