Kim Phi và Cửu công chúa cũng nghe nói chuyện dân chúng đến kinh thành, biết Trân Cát đến cửa thành Tây, họ cũng được nhân viên hộ tống đến đó.
Đến cửa thành Tây, đúng lúc Trần Cát vừa bước tới, ba người cùng lên tường thành.
Nhìn ra xa, con đường bên ngoài thành toàn là dân chúng, kéo dài từ cổng thành đến cuối tâm nhìn.
Hoàng đế xuất hành, không chỉ phải giơ cờ rồng, mà còn phải có Hoa Cái.
Thứ gọi là Hoa Cái chính là một loại ô lớn màu vàng làm từ tơ lụa.
Trân Cát lên tường thành, đương nhiên cờ rồng và Hoa Cái cũng sẽ đi theo.
Thời phong kiến, màu vàng tượng trưng cho hoàng gia, đừng nói dân thường, ngay cả quyền quý vọng tộc cũng không dám dùng.
Màu sắc rực rỡ như vậy, đương nhiên dân chúng dưới thành cũng sẽ nhìn thấy.
“Nhìn kìa, bệ hạ ở trên tường thành!”
Cũng không biết ai hô lên một tiếng, dân chúng lần lượt nhìn lên tường thành quỳ xuống, hô lớn: “Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Cửu công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Quốc sư đại nhân phúc thọ an khang!”
Ban đầu chỉ có dân chúng dưới thành quỳ, sau đó dân chúng trên đường nhìn thấy người phía trước quỳ xuống nên cũng quỳ theo hô lên.
Chốc lát, dân chúng quỳ từ cổng thành đến con đường hướng Tây.
Lúc này, dân chúng ở cổng thành không hô nữa nhưng âm thanh ở nơi xa vẫn chưa dừng, cách bao nhiêu dặm vẫn có thể nghe rõi
“Những người dân này đều là tự đến kinh thành tạ ơn sao?”
Trần Cát bỏ kính viễn vọng xuống, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng.
Ông ta làm Hoàng đế bao nhiêu năm, cũng từng tổ chức lễ cúng tế quy mô lớn mấy lần.
Quan viên bộ Lễ lần nào cũng sắp xếp số lượng lớn dân chúng đi tham gia để Hoàng đế phô trương, gọi mĩ miều là vạn dân bái lạy.
Nhưng trong lòng Trần Cát hiểu rõ, những người dân này là không còn cách nào mới đi chứ không phải thật lòng.
Nhưng lần này không ai sắp xếp, dân chúng tự mình đến †ạ ơn.
Số lượng cũng không chỉ dừng lại ở mười nghìn người.
Cảnh tượng này là điều mà trước đây Trần Cát chưa từng dám nghĩ đến.
“Đúng vậy, phụ hoàng ra lệnh giảm thuế giúp vạn dân được lợi, cho vô số dân chúng con đường sống, đương nhiên họ sẽ cảm ơn phụ hoàng!”
Giọng nói của Cửu công chúa cũng có chút nghẹn ngào: “Phụ hoàng, chỉ cần người kiên trì, không chỉ sẽ trở thành vị vua phục hưng đất nước của Đại Khang mà nhất định sẽ trở thành Hoàng đế anh minh nhất từ trước đến nay, được người đời sau tôn kính!”
“Vũ Dương, con yên tâm, về sau trẫm nhất định sẽ nghe con và quốc sưt”
Trần Cát gật đầu lia lịa.
Thật ra nghiêm túc mà nói, từ trước đến nay Kim Phi và Cửu công chúa đang vẽ miếng bánh cho Trần Cát.
Tuy Trần Cát đồng ý nghe lời họ nhưng trong lòng ít nhiều có chút mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hàng chục nghìn người dân lạy chầu, Trần Cát dần dần trở nên kiên định.
Hàng chục nghìn dân đến triều là minh chứng tốt nhất cho vị quân vương có được lòng dân hay không, những quân vương làm được như thế này từ cổ chí kim đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trần Cát làm được rồi!
Trong chốc lát, Trần Cát thấy cổ họng hơi nghẹn, quay đầu nhìn Kim Phi với ánh mắt đầy cảm kích.
Ông ta cũng không cảm thấy phản cảm hay quá đáng về việc dân chúng ca tụng Kim Phi
Ông ta không phải kẻ ngốc, biết rằng tất cả mọi thứ ngày hôm nay có được bằng cách nào.
Nếu không có Kim Phi, Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man đánh Trung Nguyên, ông ta có thể duy trì thuế má trước kia đã tốt, muốn giảm thuế cho dân chúng đúng là chuyện viển vông.
Đến bước này, đừng nói là dân chúng đến bái lạy, họ không thầm chửi mắng là ông ta đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...