Kết quả người Đông Man còn chưa tới, Cửu công chúa đã bại lộ trước rồi.
Lúc này đám quyền quý mới biết, thì ra Cửu công chúa đã sớm trở lại kinh thành, được Hoàng đế che giấu.
Để đi Tây Xuyên làm ăn phát tài, nhiều gia tộc đã đầu tư rất nhiều bạc, những người được phái đi không phải là đối tượng đào tạo trọng điểm của gia tộc thì cũng là con cháu đích tôn dòng chính của gia chủ.
Nhưng những người này đều bị Cửu công chúa chém chết, lương thực cũng bị Cửu công chúa tịch thu.
Đây là điều mà đám quyền quý không thể nào chấp nhận được.
Cho nên lần này đám quyền quý từ bỏ tranh chấp đảng phái thường ngày, liên kết lại với nhau làm khó Hoàng đế trên triều, yêu cầu Hoàng đế giao Cửu công chúa ra.
Kết quả bị Trần Cát từ chối thẳng thừng.
Đám quyền quý từng bước ép sát khiến tâm tính phản nghịch trong lòng Trần Cát bộc phát, tuyên bố thẳng thừng rằng ai dám động tới một đầu ngón tay của Cửu công chúa thì sẽ tru di cửu tộc người đó.
Sao đám quyền quý có thể nuốt trôi cục tức này được chứ?
Mấy người đứng đầu thương lượng với nhau, quyết định đổi một Hoàng đế biết nghe lời.
Vì vậy, bọn họ đã tìm tới Thái tử đang rục rịch ngóc đầu dậy, áp dụng kế hoạch ép cung.
Kế hoạch này trông thì có vẻ hấp tấp, nhưng thật ra đám quyền quý đã chuẩn bị nó không biết trong bao nhiêu năm rồi.
Vài tên quyền quý không chỉ xâm nhập vào cấm quân, còn âm thầm nuôi dưỡng hàng ngàn binh sĩ tử trận ẩn náu trong kinh thành.
Ngay khi kế hoạch ép cung bắt đầu, đám quyền quý đã làm khó cấm quân đầu tiên.
Thống lĩnh Tân Bành bị ám sát, Tân Trấn bị dụ ra bên ngoài thành, Tần Chung bị Thái tử treo chết, toàn bộ cấm quân lập tức rối loạn, cấm quân bị khống chế bởi hai đô thống do quyền quý đưa vào.
Từ đầu đến khi Thái tử dẫn người vào hoàng cung, kế hoạch ép cung được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Nhưng ai ngờ trong lúc Thái tử định tấn công điện Hoằng Đức, Kim Phi đã dẫn tiêu cục Trấn Viễn tới, cứu giá thành công.
Cấm quân cũng trở về tay Tân Trấn. Sau đó là cảnh tượng xử lý tàn nhẫn.
Hôm qua, tám người trong số bọn họ đã bị Cấm quân bắt đi.
Nhị đệ của Tần Trấn bị Thái tử treo chết ở lối vào Đông Cung, cha anh ta tuy chưa chết nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thái độ của Tân Trấn với Thái tử thế nào cũng có thể suy đoán được.
Đám quan lại cao ngạo kia bình thường cổ áo hơi nhăn cũng không chịu được, nhưng lúc bị Cấm quấn dẫn ra khỏi viện Khu Mật, họ gần như bị đuổi ra ngoài.
Đi chậm một chút cũng bị quyền đấm cước đá.
Điều này cũng khiến cho đám văn võ bá quan còn lại ý thức được rằng Hoàng đế lần này ra tay rất nặng.
Những đại thần vốn định làm khó Cửu công chúa và có quan hệ tương đối gần với đám quyền quý bị bắt đi lúc này lại không có tâm trạng làm phiền Cửu công chúa, chỉ hy vọng việc xử lý sẽ không rơi xuống trên đầu mình.
Văn võ bá quan tới, Trần Cát cũng không tiện thảo luận vấn đề nữ nhỉ tình trường với Cửu công chúa nữa.
Ông ta trợn mắt lườm cô ấy một cái, quay đầu hướng mặt về phía văn võ bá quan, giơ tay lên: “Các ái khanh bình thân!”
“Tạ bệ hạ!”
Lúc này, văn võ bá quan mới đứng dậy.
Triều thần tham gia kế hoạch ép cung dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, đại đa số quan viên không liên quan gì tới chuyện này, đương nhiên không biết sợ.
Thậm chí còn có người mừng thầm trong lòng.
Sau lần xử lý này, tất nhiên rất nhiều chức quan sẽ bị trống, đến lúc đó bọn họ có thể sắp xếp người mình vào thay.
Khánh Quốc công thuộc về nhóm người đang vui vẻ kia.
Ông ta đứng dậy, chắp tay nói: “Không biết bệ hạ gọi bọn †a tới tường thành phía bắc là có chuyện gì?”
Những đại thần khác cũng rối rít ngẩng đầu nhìn Trần Cát.
“Không có gì, chỉ là tiêu cục Trấn Viễn của Kim tiên sinh muốn chém đầu Tả Hiền Vương của người Đông Man, trẫm gọi chư vị tới xem cùng thôi.”
Trần Cát dửng dưng nói.
Từ sau khi ông ta kế vị, phái chủ hòa vẫn đang tuyên dương ky binh của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên là bất khả chiến bại.
Trần Cát là Hoàng đế Đại Khang, nghe người ta nói vậy đương nhiên khó chịu trong lòng, nhưng lại không thể nào phản bác được.
Vì quân đội Đại Khang quả thật đánh không lại đối phương.
Thế nên Kim Phi thẳng hai lần liên tiếp ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng đã khiến sống lưng của Trần Cát có thể ưỡn thẳng.
Câu nói vừa rồi chính là cố tình bác bỏ phái chủ hòa.
Các người không phải cảm thấy ky binh Đông Man bất khả chiến bại sao?
Hôm nay trẫm sẽ cho các người xem, không cần phải điều động quân chính quy, chỉ dựa vào một đám nhân viên hộ tống là có thể giết chết Tả Hiền Vương trấn giữ doanh trại Đông Man!
Thấy tất cả quần thần đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, Trần Cát cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Cơn giận tích góp trong lòng bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể xả.
Nếu không phải biết quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa, ông ta chỉ muốn thưởng toàn bộ cung Tú Nữ cho Kim Phi.
Vừa nghĩ tới biểu cảm của quần thần sau khi thấy khinh khí cầu, Trần Cát lại càng thêm mong đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...