Qua chuyện này, Kim Phí nhận ra trẻ con đang ở giai đoạn quan trọng trong việc hình thành quan điểm sống, trường học không chỉ dạy trẻ đọc viết, đếm số học mà còn phải tăng cường giáo dục tư tưởng
Vì thế Kim Phi mất hơn nửa tháng biên soạn một cuốn sách về tư tưởng và đạo đức với vài giáo viên nữ của trường, yêu cầu các giáo viên trong trường mỗi ngày dạy cho bọn trẻ một bài về tư tưởng và đạo đức đế giúp đám trẻ hình thành lối sống đúng đần.
Kim Phi không chỉ biên soạn lớp học về tư tưởng và đạo. đức, mà còn nhờ người đến Quảng Nguyên và Tây Xuyên tìm sách lịch sử và các học giả nhà Nho, định đợi qua hai năm nữa, bọn trẻ lên lớp cao hơn thì sẽ thêm tiết lịch sử vào.
Ngoài ra Kim Phi còn bắt đầu biên soạn những căn bản của vật lý, hóa học và sinh vật.
Thậm chí y còn suy xét đến viện xây dựng một học viện ở Kim Xuyên
Nhưng xây dựng học viện không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa các học giả ở Đại Khang chỉ đọc sách của các nhà hiền triết, rất ít học toán chứ chưa nói đến các môn. như vật lý, hóa học, sinh học.
Kim Phi mở học viện, đầu tiên là phải phổ cập nền tảng cơ. bản của các môn khoa học này, đây cũng là việc cực kỳ tốn sức lực.
Ngựa chiến giãm phải một cái hố nhỏ, lập tức lảo đảo, nếu Kim Phi không quen với ngựa chiến thì có lẽ đã bị ngã xuống đất rồi.
“Muốn làm giàu thì phải làm đường, quả nhiên có đạo lý”.
Kim Phi ngồi thẳng người lại cảm khái nói
Đường Xuyên Thục khó đi, khó hơn lên trời.
Kiếp trước y từng đến Xuyên Thục nhiều lần, đi tàu cao tốc từ Trung Nguyên chỉ mất một buổi sáng
Nhưng bây giờ chỉ trên đường núi của Kim Ngưu Cố Đạo mà đã mất hơn một tháng.
Lúc đi khỏi Xuyên Thục vẫn còn là tháng chạp lạnh giá, bây giờ cỏ cây đã đâm chồi, gió xuân hòa quyện, họ vẫn còn cách kinh thành hơn một trăm dặm
Cũng may sau khi vào Trung Nguyên, đường chính trở nên thông suốt và rộng rãi, lại lặn lội ba ngày đường, mấy người Kim Phi chỉ còn cách kinh đô ba mươi dặm.
Người trên đường chính nhiều hơn bình thường.
Buối trưa, mọi người nghỉ ngơi ở bãi đất trống cạnh đường chính
“Tiên sinh, ăn cơm thôi” Đại Lưu bưng đĩa đến đưa cơm cho Kim Phi.
Kim Phi còn chưa kịp cầm đũa lên thì Bắc Thiên Tâm bên cạnh đã gắp một miếng xương trong đĩa đi
Kim Phi cũng đã quen với chuyện này nên không đế tâm, cầm đũa lên định ăn cơm thì đắng xa vang lên tiếng vó ngựa.
Bắc Thiên Tâm tai thính mắt tinh, sau khi nhận thấy sự bất thường, cô ấy một tay căm xương, tay còn lại lấy một chiếc trống nhỏ từ trong ngực ra, đặt xuống đất và áp tai vào đó.
“Là ngựa chiến, có không ít người”.
Bảc Thiên Tâm ném xương đi, trở tay rút bội đao ra đứng phía trước Kim Phi.
“Mọi người đề cao cảnh giác”
Đại Lưu cũng ném cái bánh bao vừa mới cản một miếng đi, chỉ huy nhân viên hộ tống dàn trận phòng vệ.
Các nhân viên hộ tống cải trang cũng đều vây quanh bên cạnh xe gỗ,
Bụp bụp bụp! Tiếng vó ngựa ngày càng gần, cũng ngày càng vang.
Kim Phí lấy kính viễn vọng ra nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa
Lập tức nhìn thấy cờ đen của tiêu cục, sau đó nhìn thấy. Lạc Lan ở trong đoàn người
“Sao cô ấy lại đến đây?"
Kim Phi không khỏi vui mừng.
Lạc Lan là người phụ trách thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, sau khi mấy người Hàn Phong, Thiết Chùy rời khỏi kinh thành, trạm kinh thành tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh cũng tạm thời do cô ấy chỉ huy.
Lúc này Lạc Lan ra khỏi thành chắc chăn là có chuyện lớn.
Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu Kim Phi, là cô ấy tìm được Cửu công chúa rồi
“Mọi người đừng lo lắng, là Lạc Lan đến”.
Kim Phi ra hiệu cho mấy người Đại Lưu bỏ vũ khí xuống, mình cũng đi đến bên căn cứ đợi.
Bắc Thiên Tâm không dám sơ suất, vẫn đi theo bên cạnh. Kim Phi.
Lạc Lan cưỡi ngựa chiến dừng trước mặt Kim Phi. “Chào tiên sinh”.
“Có phải có tin tức của Vũ Dương rồi không?”, Kim Phi hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...