Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Ta viết một bức thư gửi cho phụ hoàng, bảo hẳn giao cho phụ hoàng có được không?”
Cửu công chúa vừa nói vừa lấy ra một phong thư: “Đưa thư cho hắn, bảo hẳn giao cho phụ hoàng!”
“Đế ta đi thử” Thấm Nhi cầm bức thư rời đi.
Sau khi Thấm Nhi đi, Cửu công chúa chống căm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc cô ấy tới đây trong sân vẫn còn tuyết phủ mà bây giờ cỏ dại ngoài sân đã cao hơn nửa thước. Trong thời gian này, cô ấy bị cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài, cô ấy không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, người bên ngoài cũng không biết cô ấy đang ở đây.
“Không biết tiên sinh có tới Tây Xuyên hay không...”
Cửu công chúa đang suy nghĩ miên man thì Thấm Nhi lại tiến vào.
“Liêu Ấn nói sao?"
Cửu công chúa thu hồi suy nghĩ, vội vàng hỏi.
“Liêu giáo uý đang bận, bảo ta cầm thư về."
Thấm Nhi bất đắc dĩ đặt thư lên bàn.
“Bổn cung đi xem hắn đang bận việc gì?"
Cửu công chúa đã nhẫn nhịn ở tiếu viện mấy tháng, trong lòng đã nóng như lửa đốt, bây giờ ngay cả việc viết thư cho. phụ hoàng cũng bị từ chối, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên
Cô ấy cầm theo lá thư, mặt lạnh lùng đi ra sân trước.
Ngôi nhà có diện tích rất lớn, tống diện tích hơn mười mấy mẫu, có đến mấy cái sân lớn nhỏ.
Cửu công chúa ở phòng chính giữa, Tân Minh và cận vệ của Cửu công chúa ở cách vách.
Bên ngoài sân Liêu Ấn đang chỉ huy quân giáp đỏ.
Cứu công chúa vốn cho rằng Liêu Ấn nói mình bận bịu chỉ là lấy cớ, không ngờ khi đến tiền viện lại phát hiện Liêu Ấn đang nổi giận.
“Đừng lề mề nữa, nhanh lên một chút có được không?”
Cửu công chúa thấy vậy, hơi nhíu mày.
Từ khi cô ấy có thể nhớ được, Liêu Ấn luôn là người nói năng cấn thận không bao giờ lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Nhưng lúc này, Liêu Ấn vô cùng căng thẳng.
Lửa giận trong lòng Cửu công chúa lập tức tan biến, tiến lên hỏi: “Liêu Ấn có chuyện gì vậy?”
“Tham kiến điện hạ!”
Liêu Ấn hành lễ với Cửu công chúa: “Thuộc hạ nhận được: mệnh lệnh, cần phái một nửa người trở về kinh thành.”
“Kinh thành xáy ra chuyện gì?" Cửu công chúa hỏi theo bản năng,
Liêu Ấn nhìn xung quanh, kéo công chúa tới một góc, nói nhỏ: “Đông Man xâm lược! Điện hạ cũng chuẩn bị đi, chắc hai ngày nữa bệ hạ sẽ ra lệnh đưa điện hạ đến nơi khác."
Mặc dù Đại Khang đã bị Đảng Hạng và Khiết Đan tấn công nhiều lần, nhưng trong mắt các đại thần trong triều Đảng Hạng và Khiết Đan vẫn là lũ người man di.
Đảng Hạng ở tây bảo, gọi là Tây Man, Khiết Đan ở đông bảo, gọi là Đông Man.
“Cái gì?" Đông Man xâm lược!” Hai mát Cửu công chúa trợn tròn.
Cô ấy đã giúp Trần Cát xử lý rất nhiều tấu chương, Cửu công chúa hiểu rổ bốn chữ “Đông Man xâm lược” có ý gì.
Đông Man đã nhiều lần xâm lược Đại Khang, nhưng sau khi Đại Khang đồng ý cống nạp hàng năm, Đông Man rất tuân thủ thỏa thuận, bình thường chỉ tấn công vùng đông bãc để đòi tiền, số lần tấn công vào trong nội địa Đại Khang không nhiều.
Nhưng mỗi lần đến kinh thành của Đại Khang đều gây ra một trận mưa máu gió tanh!
“Năm ngoái không phải đã ban thưởng cho Đông Man rồi sao? Sao bây giờ bọn họ lại làm vậy?”
Cửu công chúa vội hỏi
Hàng năm Đại Khang đều cống nạp cho Đảng Hạng và Khiết Đan dưới danh nghĩa “Ban thưởng”.
Ý là Đại Khang là nước lớn, nên ban thưởng cho dân du mục ở phía bắc.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ sự thật, nhưng vì giữ. thể diện cho triều định Đại Khang nên mọi người vẫn gọi là “Ban thưởng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...