Khi đám người Kim Phi trở lại dưới chân núi, trời đã sắp tối
Người dân đã ăn cơm xong, tụ tập trên khu đất trống, vây quanh đống lửa yên lặng chờ đợi.
“Bọn họ không đi nghỉ ngơi, ở đây làm gì?” Kim Phi hỏi. Thử thách tìm t𝗿a𝘯g gốc, géc gô || T𝗿𝑈mt𝗿uyệ 𝘯.v𝘯 ||
“Hôm nay đội ca múa Kim Xuyên sẽ tới đây biểu diễn, mọi người đang chờ xem ca múa đấy.”
Ngụy Đại Đồng giải thích nói. “Thanh Diên tới rồi à?” Kim Phi sững sờ.
Lúc đầu Khánh Hâm Nghiêu đưa đám vũ nữ và Thanh Diên cho y, Kim Phi không có cách sắp xếp khác, đành để Thanh Diên thành lập một đội nhảy múa.
Ban đầu Kim Phi chỉ muốn tìm chút việc cho đám vũ nữ làm, ai ngờ biểu hiện của đám người Thanh Diên, lại vượt xa sự chờ mong của Kim Phi.
Sân khấu kịch của đội nhảy múa biểu diễn đã động viên những dân tị nạn có dấu ấn trên mặt rất nhiều, rất nhiều cô nương định tự sát, sau khi xem sân khấu kịch, đều lấy lại niềm tin để sống tiếp.
Vì thế Kim Phi đã giữ đội nhảy múa lại, còn chính thức đổi tên là đoàn ca múa Kim Xuyên, do Thanh Diên làm đoàn trưởng, Trần Văn Viễn lúc đầu viết kịch bản ở dốc Đại Mãng làm phó đoàn trưởng, kiêm tổng biên.
Công việc chủ yếu của đoàn nhảy múa, chính là biểu diễn cổ vũ động viên cho các xưởng và tiêu cục.
Sau này Tiểu Ngọc nhận ra sân khấu của đoàn nhảy múa rất thích hợp để tuyên truyền cho dư luận, nên tìm Thanh Diên và Trần Văn Viễn, tùy chỉnh một số câu chuyện, chuyên dùng để tuyên truyền ở làng Tây Hà, tuyên truyền triết lí của Kim Phi.
Vì để đạt được hiệu quả tuyên truyền cao nhất, Tiểu Ngọc muốn đoàn nhảy múa không chỉ diễn ở các nhà xưởng và tiêu cục, mà thỉnh thoảng còn phải dành thời gian đi biểu diễn ở các làng trấn trong Kim Xuyên.
Đại Khang gần như không có trò tiêu khiển gì, câu chuyện mà đoàn nhảy múa biểu diễn vừa gần sát với cuộc sống của người dân, vừa được người dân đón nhận nồng nhiệt, mỗi lần ra ngoài biểu diễn, dưới sân khấu đều đông nghìn nghịt.
Rất nhiều người dân đều trèo đèo lội suối đi mười mấy dặm thậm chí mấy chục dặm, chỉ để xem được một màn biểu diễn của đoàn ca múa.
Nhưng thông thường đoàn ca múa đều hoạt động ở Kim Xuyên, Kim Phi thật sự cũng không biết bọn họ đã tới đập Đô Giang luôn rồi.
“Thanh Diên cô nương tới đây một thời gian rồi, mỗi ngày đều biểu diễn ở các công trường, hôm nay là lần thứ hai tới công trường Đô Giang, mọi người đều rất mong chờ...”
Ngụy Đại Đồng nói, lầu vải cách đó không xa đã xé mở, một dàn vũ nương uyển chuyển bước ra.
Dẫn đầu chính là Thanh Diên.
Nhìn thấy Kim Phi, mắt Thanh Diên sáng lên, bảo các vũ lên lên sân khấu biểu diễn, còn cô ấy nhanh chóng rảo bước đi cùng vợ chồng Trần Văn Viễn qua đó.
Thanh Diên bây giờ tự tin hơn trước nhiều, cũng coi như đã quen với Kim Phi, nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Nhưng phát hiện Cửu công chúa đứng bên cạnh Kim Phi, cô ấy không dám khinh suất nữa, cùng vợ chồng Trần Văn Viễn
hành lễ theo quy củ: “Chào điện hạ, chào tiên sinh!”
“Thanh Diên, Trần công tử, tẩu tẩu, các người tới khi nào vậy?”
Hai bên chào hỏi xong, Kim Phi lại hỏi.
“Công trường đập Giang Đô còn chưa bắt đầu xây dựng, bọn ta đã tới rồi” Thanh Diên đáp: “Bọn ta đã biểu diễn ở mỗi công trường một vòng, hôm nay bắt đầu vòng thứ hai”
“Sớm như vậy ư?” Kim Phi sững sờ.
“Đúng thế, biết được tiên sinh và điện hạ muốn thi công đập Đô Giang, người trong làng đều rất kích động.”
Trần Văn Viễn cười nói: “Tiểu Ngọc muội muội nói, đây là một chuyện vui lớn có lợi cho cả nước và dân, chúng ta phải cổ vũ động viên thật nhiều.”
Kim Phi nghe xong, hiểu sơ sơ được tính toán của Tiểu Ngọc.
Cô ấy đang giúp y tuyên truyền, mua chuộc lòng dân đây mà.
Kim Phi cũng không phản đối, hơi gật đầu, hỏi: Hôm nay muốn biểu diễn câu chuyện gì?”
“Là kịch bản mới mà Trần công tử viết riêng cho đập Đô Giang, tên là Gió mây Đô Giang”
Thanh Diên tìm trợ lý lấy một chồng giấy viết bản nháp tới, đưa cho Kim Phi.
Kim Phi không xem chính văn, chỉ nhìn dàn ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...