Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Tiền trang Kim Xuyên thành lập không được bao lâu, Kim Phi và Cửu công chúa đã bị quyền quý tính kế đuổi đi, Khánh Hâm Nghiêu cũng bị cắt chức.
Nhóm thương nhân vừa thấy tình thế không ổn, chẳng những không dám tích trữ tiền riêng nữa mà còn phải xử lý hết toàn bộ số tiền đã gửi trước đây.
Cho dù như thế Kim Phi vẫn viết thư bảo Chu Linh Lung mở thêm nhiều chỉ nhánh nữa, và bảo Chu Du Đạt tổ chức cho dân chúng gửi tiền.
Lúc đầu Chu Du Đạt còn cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trong tay dân chúng có thể có được mấy đồng chứ?
Tiền gửi còn không bằng tiền thuê mặt bằng và tiền công nhân viên của thương hội Kim Xuyên nữa.
Nhưng Kim Phi đã yêu cầu như thế, Chu Linh Lung lại thúc giục mãi, Chu Du Đạt chỉ có thể làm theo.
Hiện tại tiền trang Kim Xuyên ở Tây Xuyên, cả lớn cả nhỏ cộng lại có bảy cơ sở.
Chu Du Đạt không hiểu dụng ý của Kim Phi, nhưng Chu Linh Lung lại biết. Kim Phi muốn cô ấy xây dựng tiền trang là vì muốn rèn luyện năng lực nghiệp vụ của nhân viên công tác.
Cho nên trong khoảng thời gian Kim Phi không ở đây, Chu Linh Lung giống như Đường Tiểu Bäc lúc trước, đến chỗ bọn buôn người mua rất nhiều nô bộc thông minh và biết chữ, mang về huấn luyện.
Điểm khác nhau của Chu Linh Lung và Đường Tiểu Bắc chính là khi trước ở Quảng Nguyên, Đường Tiểu Bắc chỉ mua nô bộc nữ.
Bởi vì lúc đó Kim Phi vẫn chưa có tiền, nô bộc nữ lại rẻ, chỉ cần tốn chút tiền là đã mua được một đám.
Lúc xây dựng tiền trang, Kim Phi đã không còn thiếu tiền nữa, cho nên phạm vi lựa chọn của Chu Linh Lung đã lớn hơn nhiều.
Biết Kim Phi sẽ nhanh chóng cần dùng đến những người này, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần biết chữ biết số, cô ấy sẽ mua hết.
Dân chúng được Chu Du Đạt tổ chức đi gửi tiền chính là công cụ để chưởng quầy tiền trang tương lai rèn luyện tay. nghề.
Hiện tại, đã đến lúc kiểm nghiệm kết quả huấn luyện rồi.
“Thời gian hơi ngắn, kết quả huấn luyện không lý tưởng lảm, miễn cưỡng có thể ra ngoài làm chưởng quầy, nảm giữ tuyến đầu chỉ có ba mươi lăm người, hơn hai trăm người còn lại vẫn cần huấn luyện.” Chu Linh Lung nói.
“Nhiều vậy sao?” Kim Phi hơi bất ngờ.
Tiền trang mới mở, nghiệp vụ rất đơn giản, cơ bản chỉ có nghiệp vụ nạp và rút
Cho nên yêu cầu của Kim Phi đối với chưởng quầy không cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán cơ bản là được, nhưng Chu Linh Lung có thể bồi dưỡng được nhiều người trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, điều này khiến Kim Phi rất bất ngờ.
Người đọc sách ở Đại Khang phần lớn đều nhằm mục tiêu thi đỗ công danh, phụ nữ học chữ cũng là vì văn hay chữ tốt, người quan tâm đến tính toán không nhiều lắm.
“Nếu chỉ mua người biết chữ thôi thì hơi khó, cho nên mẹ ta đã giúp đỡ nghĩ cách khác.”
Chu Linh Lung nói: “Có rất nhiều đứa bé xuất thân từ nhà thương nhân, hàng quán, tuy rằng không biết chữ nhưng biết tính toán, lại thông minh lanh lợi, mẹ ta bảo ta mua hết bọn chúng về rồi dạy bọn chúng đọc chữ là được.”
Năm nay là năm thiên tai, rất nhiều tiểu thương sống không nổi, bán con rất nhiều, mua bọn trẻ không những giá rẻ mà lại dạy bảo rất nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...