"Tiên sinh, ngài giết Thái Lưu Dương thì chính là tạo phản!"
Cửu công chúa hét lên từ phía sau: "Ngài đã cân nhắc hậu quả chưa? Tạo phản chính là tội chém đầu đấy!"
“Sao thế, điện hạ muốn giết ta à?”
Kim Phi cười nhạt: “Nếu thế thì tại sao điện hạ không dẫn 'Thấm Nhi tới? Hay điện hạ muốn tự mình ra tay?”
Kim Phi và Cửu công chúa ở sâu trong rừng, Thấm Nhi và các nhân viên hộ tống không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì.
Nhưng Thấm Nhi đã luyện tập võ thuật từ khi còn nhỏ và có giác quan nhạy bén. Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Cửu công chúa.
Cửu công chúa từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của cung đình, mặc kệ là vui hay tức giận, căn bản không thể nói chuyện lớn tiếng.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cô trao đổi ánh mắt với Châu Nhi, hai người họ cùng nhau lao về phía khu rừng.
Nhưng trước khi kịp xông tới đã bị Đại Lưu cùng một đội nhân viên hộ tống ngăn cản.
"Thấm Nhi cô nương, các chủ nhân đang nói chuyện. Các cô qua đó hình như không thích hợp lắm?"
"Đại Lưu, ta không muốn làm ngươi bị thương, cút ngay!" Thấm Nhi lạnh lùng quát lên. "Thấm Nhi cô nương, đây cũng là điều ta muốn nói."
Đại Lưu trở tay lấy nỏ ra, không nhường nửa bước: "Ta không muốn làm các cô bị thương!"
"Ngươi có thể thử!" 'Thấm Nhi nheo mắt lại, nhìn chăm chằm Đại Lưu.
"Thử xem!"
Đại Lưu bóp cò, một mũi tên cảm vào khoảng đất trống giữa hai người: "Vượt qua mũi tên này, giết chết không luận tội!"
Phập! Phập! Phập! Xung quanh vang lên âm thanh nỏ đã giương cung.
Tất cả nhân viên hộ tống đều giơ nỏ lên, nhắm về phía Thấm Nhi và Châu Nhi.
Bắc Thiên Tầm rút con dao đen ở thắt lưng ra, đứng bên cạnh Đại Lưu, nhìn Thấm Nhi đầy thách thức.
Bên kia, Hầu Tử và Đại Tráng cũng dẫn theo những nhân viên hộ tống còn lại, vây quanh những hộ vệ khác của Cửu công chúa.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Chê ở đây còn chưa đủ lộn xộn sao?"
Cửu công chúa nhìn thấy động tĩnh bên ngoài rừng cây, khi đi ra thì nhìn thấy hai nhóm người đang căng thẳng, sảc mặt càng thêm khó coi.
Đi đến bìa rừng, cô ấy lạnh lùng quát lên: "Thấm Nhị, lùi lại"
'Thấm Nhi do dự, nhưng cuối cùng cũng rút lui.
Đại Lưu thấy Kim Phi khoát tay, cũng ra hiệu cho các nhân viên hộ tống cất nỏ đi.
Cửu công chúa trở lại trong rừng, vẻ mặt đã trở lại bình thường: "Tiên sinh, ngài cũng đã thấy rồi đó, một khi ngài giết Thái Lưu Dương, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù, Thấm Nhi, Đại Lưu và những người khác sẽ phải cầm đao đấu đá. Đây có phải là điều ngài muốn thấy không?
Với khả năng và tầm nhìn của ngài, nếu ngài lãnh đạo cuộc tạo phản, bổn cung tin chắc sẽ không chỉ giới hạn ở Kim Xuyên.
Khi đó, toàn bộ Xuyên Thục, thậm chí toàn bộ Đại Khang sẽ chìm trong biển lửa, người dân sẽ phải chịu khổ nhiều hơn cả bây giờ. Đây có phải là điều tiên sinh muốn thấy không?”
“Mồm miệng điện hạ đúng là lanh lợi, đen mà cũng có thể nói thành trăng! Tại sao ta lại phải giết Thái Lưu Dương, tại sao †a lại tạo phản? Chẳng lẽ điện hạ không biết sao?"
Giọng nói của Kim Phi cũng cao lên vài độ: "Không phải do cha người ngu ngốc, quý tộc tham lam sao? Đây không phải đều là do các người ép sao?
Nếu cha người chịu suy nghĩ vì nhân dân, cho họ con đường sống, không để ta chứng kiến thảm kịch người dân chết đói chết rét dọc đường, khiến ta ngày ngày gặp ác mộng thì liệu ta có tạo phản không?”
"Tiên sinh, ngài quyết tâm giết chết Thái Lưu Dương sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...