Trong khoảng không gian rộng lớn dưới đỉnh Song Đà, bọn thổ phỉ không những không chạy trốn, ngược lại còn tụ tập lại dựa vào đỉnh núi, cũng tạo thành nhiều phương trận lỏng lẻo chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lần này đám quyền quý thực sự đã tiêu rất nhiều tiền, Trần sư gia đến mê hoặc đám thổ phỉ luôn mang theo một rương bạc đi.
Nhóm thổ phỉ này không phải là người đến từ Quảng Nguyên, nhưng hang ổ của bọn chúng nằm trên đường Trương. Lương trở về, nghe nói Trương Lương đang trấn áp bọn thổ phỉ suốt cả đường đi. Vốn dĩ chúng đã sợ hãi, cộng thêm sự kích thích của tiền bạc, dễ dàng bị Trần sư gia nắm trong lòng bàn tay.
Khi chúng đi đến đỉnh Song Đà, Trần sư gia cũng không. bảo bọn chúng tấn công bằng vũ lực ngay, mà bảo bọn chúng cướp của những thương nhân buôn muối trước.
Từ khi Kim Phi trấn áp thổ phỉ, tình hình an ninh ở Kim Xuyên đã được cải thiện rất nhiều, về cơ bản không còn nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc trên đường nữa, các lái buôn cũng sẽ không còn thuê quá nhiều hộ vệ.
Ngay cả thương hội Kim Xuyên cũng giảm bớt số lượng nhân viên hộ tống.
Bây giờ một nhóm thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, các lái buôn lập tức bị đánh trở tay không kịp.
Không chỉ bị cướp mất tài sản, mà người cũng bị bọn thổ phỉ giết chết không ít.
Đội buôn của thương hội Kim Xuyên cũng bị cướp, đội phụ trách bảo vệ đội buôn là một tiểu đội, vì ít người không thể đánh lại được đám đông nên đã bị chết hết.
Thành công trong trận chiến đầu tiên khiến bọn thổ phỉ cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn không xứng đáng với tên gọi của nó, đồng thời tin răng danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đều là thổi phồng lên, trên thực tế không hề lợi hại như vậy.
Cho nên sau khi được Trần sư gia thông báo, nói chỉ có. hơn một trăm nhân viên hộ tống đến tiếp viện đỉnh Song Đà, bọn thổ phỉ không những không sợ hãi mà còn trở nên phấn khích hơn.
"Các huynh đệ, giết chết một nhân viên hộ tống thì được thưởng một lượng bạc, một tiểu đội trưởng được thưởng ba lượng, một trung đội trưởng được thưởng năm lượng, một đại đội sẽ được thưởng mười lượng!"
Ông cả nhóm thổ phỉ lần lượt động viên thuộc hạ của mình: "Chúng ta có hơn sáu trăm người, bọn họ chỉ có hơn một trăm người, nếu ra tay chậm thì sẽ không có cơ hội!"
Trần sư gia mang theo quá nhiều bạc, ai giết chết bất kỳ nhân viên hộ tống hoặc người nào của thương hội Kim Xuyên, đều có thể dùng răng của bọn họ để đổi lấy bạc.
Sau trận chiến thứ nhất kết thúc, người được Trần sư gia phái tới đã thực hiện lời hứa ngay tại chỗ.
Điều này khiến cho ánh mắt bọn thổ phỉ nhìn nhân viên hộ tống giống như là nhìn thấy bạc.
Không đợi nhân viên hộ tống đến gần, chúng đã chen lấn lao về phía những nhân viên hộ tống.
Chỉ sợ chạy chậm, nhân viên hộ tống sẽ bị người khác giết chết hết lấy phần thưởng.
Sau đó, bọn chúng mới nhìn thấy sức chiến đấu thực sự của tiêu cục Trấn Viễn.
Những nhân viên hộ tống trước đây bọn họ giết chết chỉ là một tiểu đội, còn chưa kịp thành lập đội hình chiến đấu thì đã bị bọn thổ phỉ chia cät và đánh bại từng người một.
Bây giờ là một đội hình chiến đấu có tổ chức, lại có thêm áo giáp đen không thể bị phá hủy, sự phối hợp mà những nhân viên hộ tống đã phát triển trong một thời gian dài được phát huy hết tác dụng.
Hành động của bọn thổ phỉ hoàn toàn giống như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, tên nào lao lên tên đó chết.
Chẳng mấy chốc trước mặt đội nhân viên hộ tống đã có rất nhiều xác chết nằm trên mặt đất.
Mặc dù vậy, bọn thổ phỉ dưới sự kích thích của tiền bạc, vẫn càng lúc càng đông hơn.
Đúng lúc này, những nhân viên hộ tống lấy lựu đạn ra.
Ngay cả ky binh cao nguyên dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh của lựu đạn, huống hồ là một nhóm ô hợp?
Bọn thổ phỉ vừa rồi còn hung hăng lúc này đã bị dọa sợ suýt tè ra quần, lần lượt bỏ chạy.
Nhưng lúc này đã quá muộn để chạy trốn, trung đội trưởng phụ trách canh giữ đỉnh Song Đà nhận được tin tức từ chim bồ câu đưa tin nên đã tập hợp tất cả những nhân viên hộ tống đang nghỉ ngơi lại.
Thấy bọn thổ phỉ định bỏ chạy, họ lập tức dẫn người giết từ trên núi xuống, dùng nỏ hạng nặng chặn đường rút lui của bọn thổ phi.
Dưới chân núi không có địa hình ưu thế, lúc này số người của bọn thổ phỉ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu đoàn kết lại nhất định có thể đột phá vòng vây.
Nhưng lòng dũng cảm của bọn chúng đã bị phá vỡ, chúng cũng không phải là người cùng một nhóm thổ phỉ nên hoàn toàn không thể đoàn kết được.
Hàng trăm tên thổ phỉ đã bị chặn lại bởi hàng chục nhân viên hộ tống.
Tin tức tiêu cục Trấn Viễn không giết tù nhân cũng đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khi bọn thổ phỉ nhìn thấy không thể chạy thoát được, cũng. không biết là do ai dẫn đầu, bọn chúng lần lượt ném vũ khí xuống đất, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho các nhân viên hộ tống trói bọn chúng lại.
Đương nhiên, chuyện nhỏ nhặt này không cần Thiết Ngưu phải tự làm, anh ta cầm lấy ống nhòm, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Tiểu đoàn trưởng, ta nói bọn chúng là đám người ô hợp, ngươi còn mắng ta, bây giờ nhìn xem kìa, ngươi chỉ đang tự mình dọa mình thôi!"
Sau khi thẳng trận, một đại đội trưởng có quan hệ tốt với Thiết Ngưu vui vẻ chạy tới đụng vào bả vai Thiết Ngưu.
Thật ra trong lòng Thiết Ngưu vẫn hơi nghỉ hoặc, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, thổ phỉ thực sự không gài bãy gì.
Thiết Ngưu cất ống nhòm lại, nói: "Cẩn thận vẫn không sai!"
"Đúng vậy, tiểu đoàn trưởng nói có lý!" đại đội trưởng gật đầu, sau đó nói: "Những người này xử lý như thế nào, đưa về Hắc Thủy Câu sao?”
"Đưa về Hắc Thủy Câu làm gì?" Ánh mắt Thiết Ngưu lạnh tanh, lời nói càng lạnh lùng hơn: "Thẩm vấn trước, sau khi thẩm vấn xong thì mang đi treo cổ hết đi!"
"Treo cổ hết sao?" đại đội trưởng giật mình: "Tiên sinh nói không thể giết tù bình, làm vậy không thích hợp lắm nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...