Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đường Đông Đông nghe vậy, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.

Mới vừa rồi cô ấy còn cảm thấy ý tưởng của Quan Hạ Nhi quá vô lý, nên theo bản năng muốn phản đối.

Nhưng khi bị Quan Hạ Nhi hỏi ngược lại, bây giờ Tiểu Ngọc lại nói như vậy, Đường Đông Đông cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.

Bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại thì cách của Quan Hạ Nhi mặc dù nghe rất vô lý nhưng có vẻ như hoàn toàn có thể làm được.

Quan trọng là đây là cách duy nhất mà ba người có thể nghĩ đến trước mắt.

Kể từ khi khai chiến với man tộc ở phương Bắc, dân số của Đại Khang đã sụt giảm nhanh chóng.

Hơn nữa người chết trận toàn là đàn ông.

Đại Khang vẫn còn là thời đại nông nghiệp, đàn ông là sức lao động làm ruộng chủ yếu.

Đàn ông đã bị giết hết ở trên chiến trường, cũng không có quân lương.


Chỉ dựa vào phụ nữ làm ruộng, cố lắm cũng chỉ nuôi được bản thân chứ đừng nói đến nộp thuế.

Kinh tế cũng bắt đầu thụt lùi.

Để khôi phục dân số, cần giải quyết vấn đề dư thừa phụ nữ, cũng là để khôi phục thuế thu, nên ai muốn cưới nhiều vợ, muốn nuôi nhiều gia nô đều được.

Chỉ cần ngươi có thể nuôi được, cũng đóng được thuế thì muốn cưới bao nhiêu vợ bé, muốn nuôi bao nhiêu gia nô đều có thể.

Hơn nữa hoàng đế còn đưa điều lệ này vào bộ luật.

Lời nói của các cựu hoàng đế mặc dù có thể dùng làm luật lệ, nhưng khi xung đột với các luật lệ chính chức thì vẫn lấy luật lệ chính thức làm gốc.

Đáng tiếc là, ở thời kỳ phong kiến, địa vị của thương nhân quá thấp, Tiểu Ngọc trước khi đến đã bảo pháp vụ tìm tất cả các tài liệu nhưng cũng không tìm được tài liệu có thể phản bác lại lời nói của cựu hoàng đế về việc thuê công nhân.

Đường Đông Đông cau mày suy nghĩ hồi lâu, mở miệng hỏi lạ Nhi, nữ công nhân có thể làm vợ bé của Phi ca, vậy nam công nhân thì sao?”

Dưới trướng làng Tây Hà ngoại trừ xưởng dệt, xưởng xà phòng, xưởng muối có nhiều công nhân nữ ra thì còn có xưởng gạch và các công trường cần dùng đến một lượng lớn công nhân nam.

Những nam công nhân này cũng năm trong phạm vi tấn công của Thái Lưu Dương.

“Công nhân nam thì để cho bọn họ ký khế ước bán thân với tướng công, coi như là gia nô.” Quan Hạ Nhi đáp.

“Đúng rồi, còn có thể bán thân làm gia nô.” Đường Đông Đông gật đầu: “Vậy cũng để cho công nhân nữ làm gia nô luôn đi, chớp mắt cưới vợ bé hơn mười nghìn người, quả thật... quá đáng sợi”

“Đông Đông, muội cũng không phải là không biết tính của tướng công, chàng rất ghét nuôi gia nô nếu làm vậy chờ chàng quay về, chắc chẳn sẽ giải trừ khế ước, đến lúc đó Thái Lưu Dương sẽ lại dùng chuyện này đến uy hiếp tướng công.”

Quan Hạ Nhi nói: “Việc cưới vợ bé, một khi ký kết hôn ước thì khi giải trừ cũng cần hai bên đồng ý, thủ tục lại rất phiền †oái, tướng công có lẽ sẽ chấp nhận thôi.”


“Nhưng cưới vợ bé xong, những cô nương này sau này muốn lập gia đình cũng khó khăn.” Đường Đông Đông cau mày nói.

“Bán thân làm gia nô cũng có khác gả đi đâu.” Quan Hạ Nhi nói: “Như vậy không băng cấp cho bọn họ một danh phận.”

Làm nô tỳ, chẳng khác gì súc sinh.

Làm nô tỳ ở Đại Khang địa vị quá thấp, địa vị còn ngang bằng với gia súc, chỉ như đồ chơi của nam chủ nhân.

Miễn là nô tỳ không quá xấu, đa số đều bị nam chủ nhân. độc chiếm.

Hơn nữa ngay cả một danh phận cũng không có.

Ở Đại Khang bây giờ thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, khuê nữ như hoa cũng không ai thèm lấy, cô nương đã từng bị bán làm nô tỳ, càng không có ai lấy.

Vậy nên làm vợ bé hay bán thân làm nô, thì trong vấn đề lập gia đình cũng không có gì khác nhau.

“Nhưng một lúc cưới hơn mười nghìn vợ bé cũng quá đáng sợ, Phi ca mỗi đêm gọi một người, cả đời cũng không hết.”

Đường Đông Đông nói: “Vả lại, Phi ca ghét thu nô, cũng không thích cưới vợ bé, tỷ làm vậy, sau này huynh ấy quay về chắc chắn sẽ nổi giận.”


“Tẩu tẩu, Đông Đông tỷ, Thái Lưu Dương vẫn đang trên đường đến, có được hay không các tỷ phải quyết định nhanh lên.”

Tiểu Ngọc nhìn hai người đang không ngừng tranh chấp, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Hay là như thế này đi, Đông Đông chúng ta đừng cãi nhau nữa, đến xưởng nói lại tình hình với các nữ công nhân một chút, sau đó để cho bọn họ lựa chọn.”

Quan Hạ Nhi nói: “Nếu đồng ý làm vợ bé của tướng quân thì sẽ làm hôn thư.”

Đồng ý làm nô tỳ thì sẽ làm nô tịch.

Cái nào cũng không muốn thì cầm tiền lương rời đi, muội thấy thế nào?”

“Ta thấy được đó!” Tiểu Ngọc ngay lập tức đồng ý.

Sau đó hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía Đường Đông Đông, chờ câu trả lời của cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui