Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Không cần, ngày mai ta đặt thêm một cái đệm lên yên ngựa là được."
Đường Tiểu Bắc lại cố chấp lắc đầu.
“Muội bướng bỉnh quá” Kim Phi cất thuốc mỡ đi: “Nằm úp sấp xuống, ta xoa bóp cho muội.”
“Không ổn lảm đâu? Tiểu thiếp phải hầu hạ tướng công, làm gì có chuyện tướng công hầu hạ tiểu thiếp chứ?”
Ngoài miệng Đường Tiểu Bắc nói như vậy như trong mắt lại hiện lên vẻ mong đợi.
“Sao lại nói nhảm nhiều thế?”
Kim Phi tức giận lật người Đường Tiểu Bắc lại: “Lúc muội bắt nạt Hạ Nhi sao chưa từng nghĩ đến cái này?”
“Hạ Nhi tỷ tỷ rộng lượng, không so đo với ta mà.” Đường Tiểu Bắc cười nheo cả mắt lại.
Kim Phi chà xát hai tay cho nóng lên rồi đặt lên đùi của Đường Tiểu Bắc.
Tuy rằng Kim Phi làm không chuyên nghiệp nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn hạnh phúc đến mức nheo cả mắt.
Cô ấy thầm nghĩ lần này chịu khổ cũng đáng.
Thực ra không chỉ có một mình Đường Tiểu Bắc phải chịu khổ, mà còn có đám người Tam Bảo chạy theo đăng sau cố đuổi kịp Kim Phi.
Bọn họ vốn cho rằng cùng lắm cũng chỉ cần hai ngày là có. thể đuổi kịp Kim Phi, lại không ngờ rằng Kim Phi đã dùng tốc độ cao nhất để đi.
Đám người Tam Bảo chạy liền năm ngày cũng không đuổi theo kịp.
Không còn cách nào khác, Tam Bảo đành sắp xếp cho hai nhân viên hộ tống đi bộ, nhường ra hai con ngựa, còn anh ta ngồi xe ngựa ba con kéo, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.
Đám người Kim Phi đều là một người một ngựa, dù có dùng hết sức để chạy thì cũng không có khả năng luôn luôn
giục ngựa phi như bay.
Cứ như vậy, tốc độ của Tam Bảo nhanh hơn rất nhiều so với đám người Kim Phi.
Chạng vạng ba ngày sau, cuối cùng Tam Bảo cũng đuổi kịp được đội ngũ đang dựng lều tạm thời.
“Tam Bảo, sao ngươi lại tới đây?”
Mấy ngày nay Kim Phi ngủ không ngon, thấy Tam Bảo đầu tiên, trong lòng lập tức xuất hiện dự cảm chẳng lành.
“Tiên sinh, đội trưởng Hàn bảo ta đưa phong thư này đến cho ngài!”
Tam Bảo lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Ta đuổi theo mọi người mấy ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp!”
Kim Phi không kịp đón tiếp Tam Bảo, lập tức nhận lấy phong thư để kiểm tra xi trên đó.
Xác nhận phong thư không có vấn đề xong, y lập tức xé mở ra.
Mặc dù trước khi đọc thư, Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy nội dung trong thư, y vẫn tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
“Đám chó ăn này sao lại có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ?”
Kim Phi đấm một phát lên cây cột dựng lều, đánh gấy cả cây cột.
Nằm đấm của Kim Phi cũng đánh ra một lỗ thủng lớn.
Trùng hợp bị Đường Tiểu Bắc nhìn thấy, cô ấy vội vàng chạy tới cầm tay Kim Phi để kiểm tra vết thương.
“Tướng công, dù tức giận cũng không thể dày xéo bản thân mình như vậy chứ?”
Đường Tiểu Bắc vừa lấy khăn tay băng bó vết thương cho Kim Phi, vừa đau lòng trách cứ.
“Đó là vì muội không biết họ đã làm gì thôi?” Kim Phi run rẩy cầm lá thư lên.
Dù sao y cũng đã làm người hai kiếp rồi, kiếp trước còn sống hơn ba mươi năm, còn học hết bậc cao đẳng.
Dù sao y cũng đã làm người hai kiếp rồi, kiếp trước còn sống hơn ba mươi năm, còn học hết bậc cao đẳng.
Cho tới giờ, Kim Phi đã trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa.
Khi biết thủy tặc ở Đông Hải đã treo ngược các nhân viên hộ tống lên để sỉ nhục, Kim Phi tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh để suy nghĩ đối sách, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ra quyết định.
Nhưng bây giờ, Kim Phi đứng ở đây, cả người run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc hơn, dáng vẻ như sắp liều mạng với ai.
Đường Tiểu Bắc đã từng thấy Kim Phi tức giận, nhưng rất ít khi thấy y tức đến mức này.
Điều này khiến cho Đường Tiểu Bäc hiểu được, chäc chẳn là có chuyện gì rất nghiêm trọng, cô ấy vội vàng nhận lấy bức. thư.
Một lát sau, đôi mắt Đường Tiểu Bắc cũng trợn tròn, bàn †ay cầm thư cũng không nhịn được mà run rẩy.
Cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao Kim Phi lại tức giận đến thế.
“Vô liêm sỉ! Bọn chúng thực sự quá vô liêm sỉ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...