Kim Phi có thể chịu được, ngoài yếu tố tâm lý còn vì y có sự lựa chọn khác.
Nếu thôn Quan Gia không được, y còn có thể tới thôn Điền Gia, thôn Trần Gia.
Mẹ vợ đã đi làm cơm rồi, nửa tiếng sau cũng nhất định sẽ chưa xong, vậy thì cứ từ từ thôi.
Vì vậy Kim Phi lại cầm bát nước lên, nhấp thêm một ngụm.
Trái ngược với sự bình tĩnh của Kim Phi, thôn Quan Gia đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, không nói chuyện nịnh bợ Kim Phi, bọn họ sẽ không kiếm được tiền, tiếp tục sống những ngày túng quẫn.
Vì vậy không kéo dài được lâu, trưởng làng sắp không chịu được nữa rồi, âm thầm ra hiệu cho Quan Trụ Tử.
Quan niệm gia tộc của người xưa nói chung là rất nặng nề, nhờ có sự hỗ trợ của Quan Hạ Nhi, cuộc sống của gia đình Quan Trụ Tử hiện giờ rất khá giả, nhưng nhìn ám hiệu của trưởng làng, Quan Trụ Tử vẫn phải mở mồm nói: “Em rể, đệ mới quay về, có dự định gì chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có dự định gì”.
Kim Phi cười lắc đầu.
“Ta nghe Hạ Nhi nói, bên phường tơ kiếm được khá nhiều, đệ có nghĩ đến việc chế tạo thêm mấy guồng tơ, làm thêm một cái phường tơ nữa không?”
Quan Trụ Tử nói: “Nếu như đệ đồng ý, chỉ cần mang guồng tơ đến đây, nhưng cái khác đệ không cần quan tâm, người ta sẽ tìm giúp đệ, phường tơ ta sẽ xây cho đệ, đệ chỉ cần đợi thu tiền là được rồi”.
“Xem ra sau này phường tơ vẫn phải dựa vào Đông Đông rồi".
Trong lòng Kim Phi thầm thở dài một hơi.
Quan Hạ Nhi siêng năng và tốt bụng, ân cần và dịu dàng, nhưng tâm tính quá đơn giản, chuyện gì cũng nói ra ngoài.
Là một người vợ, Quan Hạ Nhi dường như đã hoàn mỹ, nhưng lại không thể làm đồng đội kinh doanh được.
Bây giờ chẳng qua là một xưởng nhỏ, nếu sau này kinh doanh phát triển lớn hơn, người như Quan Hạ Nhi sẽ rất dễ bị lộ bí mật thương mại.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Kim Phi mỉm cười lắc đầu, từ chối đề nghị của Quan Trụ Tử:
“Không cần, phường tơ ở thôn Tây Hà ta đã làm xong rồi, không cần phiền phức nữa”.
Kết cấu của guồng tơ mới không phải quá đặc biệt, nếu để lộ ra ngoài thì sẽ dễ bị người ta bắt chước, phường tơ của Kim Phi cũng sẽ bị mất đi ưu thế.
Đây cũng chính là lý do mà Đường Đông Đông luôn bảo vệ phường tơ rất nghiêm ngặt.
Mặc dù Kim Phi mới nói một câu, nhưng trưởng tộc đã sống hơn nửa đời người, đương nhiên là hiểu được ý của Kim Phi.
“Trụ Tử, để ta nói đi”.
Trưởng tộc thở dài, nói: “Tiên sinh, cậu là người thông minh, ta sẽ không vòng vo với cậu nữa, có gì thì nói thẳng luôn, nói không đúng, mong tiên sinh đừng trách t:
“Tam gia cứ nói”. Kim Phi ngồi thẳng người.
“Tiên sinh, cậu cũng thấy rồi, mọi người đều đang sống rất khó khăn, cứ đến mùa đông là có rất nhiều người trong thôn chết đói và chết cóng. Là trưởng làng, †a muốn cầu xin tiên sinh nể mặt Hạ Nhi, cho mọi người một con đường sống”.
Trưởng tộc nói: “Chỉ cần cậu mở xưởng ở thôn Quan Gia, giúp mọi người có được cuộc sống ăn no mặc ấm giống như thôn Tây Hà, bọn ta chỉ cần một nửa tiền công, cậu thấy thế nào?”
“Chuyện này...”
Kim Phi không ngờ rằng trưởng tộc vừa mới lên tiếng đã nhượng bộ đến mức này.
Có thể nói là rất chân thành.
“Nếu tam gia đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng”.
Kim Phi nói: “Xưởng gạch ngói của ta ở thôn Tây Hà đã được xây dựng xong, tạm thời sẽ không xây thêm
phường tơ ở thôn Quan Gia”.
Khuôn mặt trưởng tộc không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng ông ấy cũng không chịu thua mà nói tiếp:
“Không xây phường tơ ở thôn Quan Gia cũng được, †a có thể sắp xếp các cô nương trong làng đến thôn Tây Hà làm việc”.
“Thôn Tây Hà vẫn còn rất nhiều phụ nữ đang nhàn rỗi ở nhà. Ta đã đồng ý với chú Lưu, sau khi xây xong phường tơ sẽ thuê bọn họ”.
Kim Phi lại lắc đầu.
Đây không phải là sự trốn tránh của Kim Phi, phường tơ chỉ có tổng cộng 30 cái guồng quay tơ, cho dù chia hai ca thì cũng chỉ cần 60 công nhân là đủ.
Cho dù là đồ phức tạp thì cũng 70 người là đủ.
Vẫn còn nhiều phụ nữ ở làng thôn Tây Hà không kiếm được việc làm và ở nhà nhàn rỗi.
“Nếu đã vậy thì thôi...”
Trưởng tộc thở dài, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Tam gia đừng đi vội, nghe ta nói xong đã”.
Kim Phi mỉm cười ngăn trưởng tộc lại, nói: “Mặc dù hiện giờ phường tơ không thể thuê phụ nữ, nhưng ta có thể tìm việc cho đàn ông trong thôn”.
“Làm gì?”
Trưởng tộc nhanh chóng dừng lại.
“Ta đang xây nhà ở bên đó. Vốn dĩ đàn ông trong làng bọn ta cũng đủ rồi, nhưng tam gia đã lên tiếng, vậy thì để huynh đệ thúc bá bên đây qua giúp đi”.
Kim Phi nói: “Tiền công giống với người làng bọn ta, một ngày hai đồng, bao cơm hai bữa”.
“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh”.
Trưởng tộc kích động chắp tay muốn cúi đầu với Kim Phi.
“Không nhận được đâu!”
Kim Phi vội vàng đỡ trưởng tộc: “Tuy nhiên ta phải nói trước, các huynh đệ thúc bác sau khi qua đó phải chăm chỉ làm việc, không được xảy ra xung đột với người làng bọn ta”.
Đây cũng là lý do khiến Kim Phi phải kìm nén và không chủ động mở lời.
Thôn Quan Gia và thôn Tây Hà ở liền kề nhau, hầu như năm nào cũng tranh giành nước và đất, mâu thuẫn lịch sử tích tụ rất sâu sắc, rất nhiều người không ưa nhau.
Thôn Quan Gia còn là thôn dòng họ, về cơ bản rất đoàn kết, nếu như ra mặt mời bọn họ tới rất dễ khiến cho bọn họ nảy sinh sự kiêu ngạo.
“Tiên sinh yên tâm, ai dám gây chuyện, ta sẽ đánh gãy chân kẻ đớ”.
Trưởng tộc vội vàng bảo đảm.
“Tam gia nói như vậy thì ta yên tâm rồi”.
Cảnh cáo xong thì cho thêm chút mật ngọt.
Kim Phi nói: “Mong tam gia nói với mọi người, nếu lần này mọi người thể hiện tốt. Ta sẽ suy nghĩ việc xây thêm một vài phường tơ, để phụ nữ trong thôn chúng ta cũng có việc làm”
Khi trưởng tộc nghe thấy Kim Phi nói như vậy, xúc động đến mức nước mắt suýt trào ra, không ngừng bảo. đảm rằng nhất định sẽ thể hiện tốt.
Con người là thế đấy, những thứ dễ có được thì sẽ không trân trọng.
Giống như đi mua sắm, ông chủ nói 100 tệ, mình mặc cả 50 tệ, ông chủ đồng ý một phát, mình nhất định sẽ cảm thấy hụt hãng.
Nhưng nếu như ông chủ xót xa nói hết lời cả nửa ngày, cuối cùng bán cho mình với giá 60 tệ, ngược lại mình sẽ cảm thấy mình đã được hời.
Khi trưởng tộc nói với những người đàn ông của thôn Quan Gia, ông ấy và Quan Trụ Tử đã cầu xin cả nửa ngày, Kim Phi mới đồng ý cho bọn họ đi làm công, bảo bọn họ thể hiện cho tốt, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy vô cùng trân trọng công việc này, tuyệt đối không dám gây chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, trưởng tộc dắt theo 40 50 người đàn ông tới thôn Tây Hà.
Sợ rằng Kim Phi sẽ tức giận, những người không siêng năng, những người có sức khỏe không tốt đều không được đưa đến, tất cả những thanh niên khỏe mạnh nhất của thôn Quan Gia đều đã đến đây.
Người nhiều sức lực lớn, có thêm mấy chục người của thôn Quan Gia tham gia, tiến độ công trình tăng lên rất nhanh.
Vận chuyển gạch, đào móng và chặt cây, toàn bộ thôn Tây Hà trở nên vô cùng sôi động.
Dưới sự giám sát của lão tộc trưởng, không một người đàn ông thôn Qua Gia nào dám lười biếng, cũng không ai dám gây chuyện, tất cả đều làm việc chăm chỉ để tạo ấn tượng tốt với Kim Phi.
Làm việc không ngừng nghỉ, chỉ cần thời gian mười ngày, ba mươi gian phòng chuẩn bị cho gia đình các cựu binh đều đã chính thức hoàn thành xong.
Kim Phi đã liên hệ với thợ mộc làm một lô giường gỗ và bàn ghế, và gửi đến mỗi phòng một bộ.
Các cựu binh hân hoan xuất phát, quay trở về đón người thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...