Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trong lòng Kim Phi cũng nghẹn lại, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Sau này bảo bọn chúng đừng tới nữa”.

Trưởng làng nghe vậy, cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng đang tính không biết có nên nói giúp hai tỷ đệ không thì đã nghe thấy Kim Phi nói tiếp.

“Bọn chúng còn quá nhỏ, ở đây thì toàn là gạch đá, không an toàn”.

Kim Phi nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bảo bọn chúng tới phường tơ giúp sắp xếp chỉ gai đi, một ngày tính nửa đồng, những đứa trẻ dưới 13 tuổi khác cũng đừng tới nữa”.

“Trong nhà không có người lớn kiếm tiền thì để bọn chúng tới phường tơ làm”.

“Con gái thì tới chỗ Nhuận Nương, chọn mấy đứa để phụ làm cơm, những đứa còn lại và con trai thì đều đi sắp xếp chỉ gai”.

Thực chất bên phường tơ không cần nhiều đứa trẻ sắp xếp chỉ gai như vậy, nhưng Kim Phi thực sự không nỡ lòng nhìn những đứa trẻ này chết đói.

Nếu không còn cách nào thì thôi bỏ đi, không nhìn thấy thì cũng đánh bỏ đi, nhưng y rõ ràng đã biết chuyện này rồi, lại còn có năng lực để giúp đỡ, Kim Phi không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.

Dù sao cũng chỉ là chuyện bát cơm hàng ngày, coi như là cảm ơn ông trời đã cho y cơ hội được sống lại một lần vậy.

“Tiểu Phi, cảm ơn cậu, cậu đúng là công đức như trời”.

Trưởng làng nghiêm trang cúi đầu với Kim Phi, sau đó hào hứng chạy ởi triệu tập lũ trẻ.

Có không ít người giống như Từ lão tam ở trong làng, lũ trẻ con nghe xong đều dừng hết công việc lại, từ giờ được ăn no bụng rồi, tất cả đầu phấn khích reo hò âầmĩ.

Có những đứa trẻ hiểu chuyện chạy tới dập đầu với Kim Phi.

Kim Phi thở dài đỡ bọn nhỏ dậy, trong lòng cũng cảm thán không thôi.

Y cho rằng kiếp trước mình đã khổ lắm rồi, nhưng so với những đứa trẻ này, chút khổ cực đó của y hoàn toàn không đáng là gì.

Ít nhất thì từ nhỏ y đã không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, chỉ cần chăm chỉ học hành là có thể thay đổi vận mệnh.


Mà những đứa trẻ này không phải không nỗ lực, mà bọn chúng đang cố gắng hết sức để tồn tại.

Có lẽ nguyện vọng lớn nhất của bọn chúng chỉ đơn giản là ăn no một bữa mà thôi.

Sau khi sắp xếp xong cho những đứa trẻ này, trưởng làng lại quay về công trường.

Vốn tưởng rằng Kim Phi rời đi rồi, vì mấy ngày này Kim Phi chỉ tới công trường ngó một chút rồi đi luôn.

Kết quả khi quay lại vẫn thấy Kim Phi vẫn đang ở đó, trưởng làng liền chạy đến hỏi: “Tiểu Phi, cậu còn chuyện gì sao?”

“Tiến độ hiện giờ có hơi chậm”.

Kim Phi nói: “Trưởng làng, hay là chú tới thôn Quan Gia hỏi xem, xem xem có ai muốn tới đây giúp đỡ không?”

“Gấp vậy sao?”

Trưởng làng không muốn lắm”.

Đối với ông ấy mà nói, có việc làm, có tiền lương là chuyện tốt nhất trên đời.

Chuyện tốt như vậy đương nhiên là phải để cho người trong làng mình, sao lại nhường cho người ngoài được chứ.

Về chuyện Kim Phi tuyển cựu binh, trưởng làng đã có chút không hài lòng rồi.

Biết chuyện những cựu binh này đều xuất thân từ Thiết Lâm Quân nên ông ấy không nói gì nữa.

Nhưng thôn Quan Gia, thôn Điền Gia trước đây không ít lần ức hiếp thôn Tây Hà, mình không đi tìm họ gây rắc rối là đã tốt lắm rồi, sao lại có thể mang lộc lá đến cho họ chứ?

Để cho người trong làng mình làm chẳng phải tốt hơn sao?


“Khá gấp”.

Kim Phi mỉm cười, đoán ra được tâm tư của trưởng làng, cười nói: “Trưởng làng, chú quên rồi, sau khi ta có vụ làm ăn mới, phường tơ mới được xây dựng xong, mọi người đều có thể đến đó làm việc, nhẹ nhàng hơn so với việc xây nhà nhiều, hơn nữa còn ổn định hơn”.

“Đúng đúng, ta quên mất chuyện này”.

Trưởng làng cuối cùng đã gỡ được khúc mắc trong lòng.

Thực chất trưởng làng cũng chỉ là một nông dân thôi, giới hạn trong ngôi làng nhỏ này, tuy nhiên tầm nhìn của Kim Phi sớm đã vượt qua cả huyện phủ Kim Xuyên, thậm chí là vượt ra ngoài đất nước Đại Khang này.

Cho dù là thôn Tây Hà hay thôn Quan Gia, thôn Điền Gia đều chỉ là bước khởi đầu của kế hoạch mà thôi.

Người càng nhiều, kế hoạch của y càng được triển khai càng nhanh.

“Tiểu Phi, Hạ Nhi chưa nói với cậu sao? Khoảng thời gian cậu không ở nhà, anh vợ cậu tới mấy lần đấy”, trưởng làng hỏi.

“Không nói”, Kim Phi lắc đầu: “Hắn tới làm gì?” Nếu như mẹ vợ tới thì Kim Phi còn có thể hiểu được.

Nhưng Quan Thiết Trụ khi đó không ít lần ức hiếp Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi cũng không thích người anh này lắm.

Nể mặt mẹ, Quan Hạ Nhi đã giúp đỡ gia đình người anh này rất nhiều, đủ cho cả gia đình sống qua ngày, Kim Phi cũng không nói gì về chuyện này.

Theo lý mà nói Quan Thiết Trụ đáng lẽ không có mặt mũi tới nhà họ.

Lẽ nào hắn đã tự đạp đổ chén cơm của nhà mình rồi?

“Còn có thể làm gì được nữa?”

Trưởng làng nói: “Còn chẳng phải thấy dân làng chúng ta sống tốt hơn, muốn chạy tới nhờ cậu làm một cái phường tơ ở thôn Quan Gia đấy sao”.


“Vì vậy không cần ta đi, chỉ cần cậu qua đó nói vài câu, không biết bao nhiêu người chạy vội tới đây làm đấy".

Nói xong, khuôn mặt trưởng làng không khỏi lộ ra vẻ tự mãn.

Thôn Quan gia là một thôn dòng họ, đa số những người ở đó đều mang họ Quan, so với một ngôi làng chủ yếu là dân nhập cư như thôn Tây Hà thì bọn họ đoàn kết hơn nhiều.

Trước đây người dân thôn Quan Gia khi gặp người dân thôn Tây Hà đều tỏ ra khinh thường.

Nhưng hai tháng gần đây, nhiều người dân Tây Hà đã kiếm bộn tiền nhờ phường tơ và lò gạch, trong các buổi hội nghị của thị trấn, thường thấy dân Tây Hà đi kéo vải may quần ảo, còn có người mua gạo và bột mì trắng, nói rằng mua về hấp bánh bao.

Những ngôi làng khác cơm không có mà ăn, thế mà người Tây Hà bắt đầu ăn bánh bao rồi?

Việc này khiến cho người làng Quan Gia tức đỏ cả mắt, vì vậy bọn họ liền chạy tới chỗ anh trai của Quan Hạ Nhi, bảo hắn đi tìm Quan Hạ Nhi hỏi xem có thể để người của làng Quan Gia cũng tới phường tơ làm việc được không.

Nhưng khi đó đã tuyển đủ người cho phường tơ rồi, hơn nữa Kim Phi lại không ở đây, Quan Hạ Nhi chỉ đành từ chối.

Sau khi Kim Phi quay về vẫn luôn bận rộn, Quan Hạ Nhi cũng không nói với y chuyện này.

“Ta hiểu rồi”.

Kim Phi liền hiểu ra: “Vậy được, trưởng làng, chú ở đây trông coi, ta tới thôn Quan Gia một chuyến”.

Quay về tiểu viện, Kim Phi hét vào bên trong tiệm rèn: “Mãn Thương, tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa qua đây”.

Lúc này đang là mùa hè, Kim Phi đi bộ quay về, khắp người ướt nhẹp mồ hôi.

Quan Hạ Nhi đang bận rộn sắp xếp cho bọn trẻ, nghe thấy giọng của Kim Phi liền vội chạy lại, lấy chiếc

khăn trong túi ra lau mồ hôi cho Kim Phi.

“Tướng công à, chàng bảo Mãn Thương dắt ngựa làm gì vậy?”

Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

“Nhân lực trong làng không đủ, chúng ta tới thôn Quan Gia, tìm người tới giúp cùng”.


Kim Phi nói. “Thật sao?” Quan Hạ Nhi đầy vui mừng.

Ai cũng có tâm tư riêng, Quan Hạ Nhi cũng không ngoại lệ.

Thấy người dân Tây Hà sống càng lúc càng tốt, họ hàng ở làng Quan Gia thì vân không khác gì trước đây,

nghèo đói ăn không đủ no, Quan Hạ Nhi cũng muốn giúp đỡ một chút.

Nhưng lại không dám nói với Kim Phi. Dù sao cô cũng đã gả cho Kim Phi, coi như người nhà họ Kim rồi, phải đặt lợi ích của nhà chồng lên hàng đầu.

Bây giờ Kim Phi chủ động đề nghị, cô đường nhiên là rất vui rồi.

“Đương nhiên là thật, thu dọn đi, đợi Mãn Thương dắt ngựa tới thì chúng ta đi”.

Kim Phi cười nói.

Vừa dứt lời liền nhìn thấy Mãn Thương dắt ngựa đi ra.

“Ta không có gì để thu dọn cả...

Quan Hạ Nhi nhìn ngựa chiến một cái, đỏ mặt nói: “Tướng công à, ta không biết cưỡi ngựa, hay là chúng ta đi bộ đi?”

“Đi bộ qua đó thì mất nhiều thời gian lắm”.

Kim Phi nói: “Không cần nàng cưỡi, ta cưỡi là được rồi”.

Thôn Quan Gia không xa, nhưng gần đây Kim Phi thực sự rất bận, không có thời gian đi bộ qua đó.

“Vậy được”.

Quan Hạ Nhi cúi đầu đi theo Kim Phi tới bên cạnh ngựa.

Chỉ có một con ngựa, hai người cùng cưỡi, cô chỉ có thể ngồi trong lòng của Kim Phi.

Nghĩ đến việc Kim Phi ôm mình trong lòng rồi phi ngựa nước đại, ngoài một chút ngượng ngùng, cô còn cảm thấy tràn đầy mong chờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui