Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Nhân viên hộ tống dẫn đường cũng vô cùng tự hào: “Đằng trước là lều của tiên sinh rồi, Trần công tử đợi một chút để ta đi vào thông báo!”
Kim Phi vừa mới xem xong hết bản thảo, nghe nói Trần Văn Viễn đã tới, bèn nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống dẫn người vào.
“Tiểu sinh Trần Văn Viễn, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Thanh Diên cô nương!”
Trần Văn Viễn khom người hành một lễ của thư sinh. “Bái kiến Trần công tử!”
Kim Phi cũng đáp lại một lễ, sau đó thuận tay kéo ghế lại cho Trần Văn Viễn: “Trần công tử mời ngồi.
“Không dám không dám!” Trần Văn Viễn sợ hãi, vội vàng nhận lấy cái ghế.
“Trần công tử không cần phải câu nệ, chúng ta đều là người trẻ tuổi, thoải mái chút mới tốt.”
Kim Phi thấy vậy, mỉm cười ấn Trần Văn Viễn ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi lấy bản thảo ở trên bàn.
Trần Văn Viễn lúc này mới lén quan sát Kim Phi. Cảm giác đầu tiên Kim Phi mang lại cho anh ta là sự trẻ tuổi.
Sau đó chính là một người vô cùng dễ gần.
“Câu chuyện mà công tử viết rất hay. Nhưng câu chuyện mà ta nhờ công tử viết, là để kể cho người dân nghe, vì vậy rất nhiều phân đoạn đối thoại cần phổ thông hơn một chút. Tốt nhất là bình thường chúng ta nói chuyện như thế nào thì cứ viết như thế ấy.”
Kim Phi lấy bản thảo ra, đi thẳng vào vấn đề.
Nói đến bản thảo, Trần Văn Viễn cũng vội vàng tập trung lại tinh thần, giải thích: “Ta hiểu rồi tiên sinh. Quay về ta sẽ mua thêm giấy mực để viết lại.”
Tác phẩm văn ngôn sao lại tối nghĩa và khó hiểu như vậy?
Việc này liên quan rất lớn đến phương pháp làm giấy, in ấn lạc hậu thời xa xưa.
Lúc đầu, chữ được ghi lại trên những tấm đất sét và thẻ tre, cần phải khắc lên đấy từng đao từng đao một, rất tốn công sức. Tất nhiên sẽ phải hết sức ngắn gọn.
Cho nên mỗi chữ trong mỗi tác phẩm văn ngôn đều có ý. nghĩa.
Mặc dù sau này đã xuất hiện giấy, nhưng giấy và mực cũng không rẻ, mà lối viết được lưu truyền lại cũng đã tạo thành thói quen đọc và viết cho những người đọc sách.
Trần Văn Viễn cũng không ngoại lệ, trong đó có khá nhiều cuộc đối thoại đều dùng từ ngữ trong sách để viết ra, vậy thì làm sao người dân có thể nghe hiểu được?
“Vậy làm phiền công tử rồi!" Kim Phi gật đầu.
“Không phiền, không phiền!” Trần Văn Viễn vội vàng xua tay: “Ta còn phải cảm ơn tiên sinh đã cho ta cơ hội này nữa. Nếu không ta sợ cả đời này cũng không thể kiếm đủ tiền để chuộc thân cho Tiểu Liên!”
“Đúng rồi, ta trả chỗ bạc còn lại cho công tử đây!”
Thanh Diên dứt lời, móc ra một túi tiền từ trong người, lấy ra vài thỏi bạc đặt ở trên bàn.
“Đa tạ Kim tiên sinh, đa tạ Thanh Diên cô nương.”
Trần Văn Viễn lấy từ trong đó ra hai mươi năm lượng: “Chỗ bạc còn lại ta sẽ đổi thành tiền lẻ rồi đưa lại cho cô nương.”
“Không, Trần công tử, tất cả đây đều là của công tử”
Thanh Diên chỉ thỏi bạc trên bàn nói.
“Sao có thể như vậy được?”
Trần Văn Viễn liên tục xua tay: “Chúng ta đã thỏa thuận là hai mươi hai lượng rưỡi, thì chính là hai mươi hai lượng rưỡi.
Hơn một văn ta cũng sẽ không lấy đâu.”
Kiếm sống nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta nhận được một đơn hàng lớn như vậy.
Nếu không phải vì chuộc thân cho người mình yêu, có lẽ anh ta cũng sẽ không nhận thêm tiền nữa.
Mà Thanh Diên lại nói tất cả số bạc ở trên bàn này cũng đều là của anh ta.
Điều này khiến cho Trần Văn Viễn vừa cảm động vừa bất ngờ.
“Công tử hãy nhận lấy đi. Chỗ bạc này là của tiên sinh đưa †a đấy. Nếu công tử không nhận, tiên sinh sẽ cho rằng ta đã tham ô rồi đấy” Thanh Diên cười nói.
“Công tử nhận lấy đi, coi như là quà mừng ta tặng cho hai người, để chúc mừng Tiểu Liên cô nương đã lấy lại được tự do! Chúc hai người sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long!”
Kim Phi lấy bạc nhét vào tay Trần Văn Viễn: “Đã là tiền mừng thì không được từ chối, nếu không sẽ không may mắn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...