"Được rồi, đừng làm ồn nữa, Nhuận Nương, đưa cho †a ít mỡ lợn nào".
] Kim Phi cười kéo Quan Hạ Nhị, nói. "Phi ca cần mỡ lợn làm gì?"
Nhuận Nương hiếu kỳ hỏi.
Kim Phi thường ngày không nấu cơm.
Có điều cô ấy vẫn đỏ mặt chạy đi lấy hũ mỡ ở bên: "Huynh cần bao nhiêu?”
"Đưa hết cho ta đi".
Kim Phi không giải thích mà nói: "Cả dầu hạt cải nữa, đưa cho ta một hũ".
"Đây ạ". Nhuận Nương ngoan ngoãn đưa hũ dầu qua.
Kim Phi ôm lấy hũ dầu rời đi, Quan Hạ Nhi cũng đi theo.
Không chỉ Nhuận Nương, Quan Hạ Nhi cũng hiếu kỳ không biết Kim Phi định làm gì?
Đến nơi không có ai, Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi lại hỏi: "Đương gia, chàng cần hũ dầu làm gì?"
"Làm xà phòng".
Kim Phi cười nói.
Đến thời đại này không lâu, Kim Phi phát hiện ra người Đại Khang dùng bồ kết để giặt quần áo gội đầu.
Giặt quần áo còn đỡ, dùng để giặt khá sạch, nhưng gội đầu thì không ổn, năng lực loại bỏ dầu của xà phòng
có hạn, gội xong cứ bết bết, mùi cũng khó ngửi.
Nhà giàu còn đỡ, có thể dùng nước vo gạo gội đầu, ít nhiều khử được mùi lạ.
Nhưng dân thường sao mua được gạo?
Vậy nên sau khi thành thân, Kim Phi dành thời gian làm hai bánh xà phòng cho Quan Hạ Nhi dùng.
Một bánh dùng để tắm gội, một bánh dùng để giặt đồ.
"Xà phòng làm từ mỡ heo sao?”
Quan Hạ Nhi không kìm được trợn tròn mắt.
Cô có thể nói ngoài Kim Phi ra, cô là người duy nhất dùng xà phòng ở Đại Khang, vậy nên hiểu rất rõ tác dụng của xà phòng.
Sau khi có xà phòng, mỗi ngày cô đều cảm thấy thoải mái, không cần lo đầu mình có mùi khó chịu nữa.
Bây giờ Kim Phi lại bảo với cô, xà phòng với năng lực trị bết siêu việt được làm từ đầu mỡ?
Quan Hạ Nhi cảm giác không thể tin nổi.
Giống như có người nói với cô, lửa trong bếp tạo ra từ nước vậy.
Nhưng Kim Phi lại cười gật đầu.
Thực ra cách chế tạo xà phòng rất đơn giản, trong
lịch sử, xà phòng xuất hiện một cách trùng hợp.
Truyền thuyết nói có một thợ rèn học việc trong lúc làm việc vô tình đổ đầu mỡ vào đống lửa mới tắt, dầu mỡ dễ cháy, người học việc sợ xảy ra hỏa hoạn nên vội vàng dùng rơm đắp lên đống dầu mỡ.
Dầu mỡ dính vào tay, dùng nước rất khó rửa sạch, kết quả khi người học việc rửa tay phát hiện ra trên tay xuất hiện nhiều bọt trắng, dầu mỡ đều bị rửa sạch.
Sau đó liền phát hiện ra dầu mỡ và đống tro ngưng kết lại thành một khối, có khả năng loại bỏ vết bẩn.
Xà phòng cứ thế mà xuất hiện.
Cho dù nghe có vẻ khó tin, nhưng Quan Hạ Nhi hoàn toàn tin Kim Phi.
Kim Phi nói mỡ lợn có thể dùng để làm xà phòng thì nhất định làm được.
"Tướng quân à, xà phòng lần trước chàng làm còn chưa dùng hết, không cần làm đâu".
Quan Hạ Nhi nói.
"Lần trước làm khá gấp, không tốt lắm, lần này ta làm lại, nàng vứt hai bánh lúc trước đi".
"Vậy sao được, món đồ tốt thế vứt đi thì tiếc lắm!" Quan Hạ Nhi thích hai bánh xà phòng vô cùng, ngoại trừ cô chỉ có Đường Đông Đông, Tiểu Nga và Nhuận Nương có thể dùng.
'Thím ba không biết thèm khát bao lâu rồi, nói mấy lần muốn mượn dùng mà cô không cho.
"Một bánh xà phòng mà thôi, cũng đâu phải món đồ
Kim Phi cười nói: "Sau khi ta làm xong nàng sẽ tự động vứt đi thôi”.
Thực ra làm xà phòng nên dùng dầu và chất xút làm, nhưng lần trước không tìm được xút, Kim Phi chỉ có thể dùng tro rơm để làm, xà phòng làm ra có chất lượng khá bình thường.
Bây giờ y lấy được xút rồi, lại chuẩn bị dùng dầu thực vật và hương liệu làm ra một bánh xà phòng thơm.
Nó tốt hơn bánh xà phòng lúc trước trên mọi phương diện.
"Ta sẽ không vứt đâu, ta đưa cho bọn thím ba dùng là tốt nhất".
Quan Hạ Nhi cố chấp nói. "Lần này ta sẽ làm nhiều chút, đến lúc đó phát cho. cả làng mỗi người một bánh, để mọi người đều có thể dùng".
Kim Phi cười nói:'Đến lúc đó thím ba cũng không. thèm dùng của nàng đâu".
Người Đại Khang trọng đạo hiếu, cho rằng cơ thể là của cha mẹ, không được bị thương, vậy nên đa phần mọi người từ khi sinh ra đều không cắt tóc.
Mỗi lần Kim Phi đến xưởng gạch đều muốn bịt mũi, vì mùi trên người mấy người đàn ông vô cùng nặng.
Họ làm việc cả ngày, toát biết bao mồ hôi. Vậy mà họ không thích gội đầu.
Kim Phi nhìn thấy côn trùng chui ra từ đầu họ không chỉ một lần, nhìn mà y nổi hết da gà da vịt.
Nên bây giờ khi y nói chuyện với người khác đầu không dám nhìn đầu đối phương.
Hai hũ dầu này có thể làm được không ít xà phòng, mỗi nhà sẽ được một bánh.
Thật ra thì xà phòng, xà phòng thơm có tính kiêm khá lớn, dùng để gội đầu sẽ bị rít, cũng không tốt cho tóc, Kim Phi từng nghĩ đến chuyện sản xuất dầu gội đầu, còn bảo Trương Lương lên huyện phủ mua không ít bồ hòn, hà thủ ô,...
Nhưng dầu gội khác xà phòng, cách chế tạo phức. tạo hơn chút, kiếp trước Kim Phi học ngành cơ khí, tầm hiểu biết về ngành hóa học có hạn, nên đến giờ vẫn chưa thành công.
Về sau lại theo Khánh Hoài đến Vị Châu, công cuộc chế tạo dầu gội bị vứt sang một bên.
Bây giờ có thời gian, vừa hay có thể thử xem sao.
"Mỗi nhà phát một bánh?"
Quan Hạ Nhi xót tiền hỏi: lắm?"
'Vậy thì tốn nhiều mỡ lợn
"Yên tâm đi, chỗ dâu mỡ này đủ mà". Kim Phi nói: "Sau này ta sẽ bán xà phòng, người trong làng ta dùng rồi, vừa hay có thể cho ý kiến, coi như là điều tra thị trường".
Quan Hạ Nhi nghe không hiểu điều tra thị trường là gì, có điều lời Kim Phi nói thì cô luôn cho là đúng.
Kim Phi ôm hũ dầu đi vào lò rèn, Mãn Thương đã chuẩn bị xong một cái nồi nhỏ, bếp và đủ loại công cụ.
Sau hai tiếng, Kim Phi đổ dung dịch xà phòng vào trong cái khuôn chuẩn bị trước, công việc chế tạo xà phòng mới được coi là kết thúc, tiếp theo chỉ có thể chờ đợi.
Đợi xà phòng hóa xong, dung dịch sẽ đông cứng lại, xà phòng sẽ được hoàn thành.
Nhìn thấy ba khay xà phòng đầy ắp, Kim Phi vô cùng. mong chờ.
Ngành dệt mặc dù có thể kiếm ra tiền, nhưng tốc độ kiếm tiền quá chậm.
Hơn nữa trứng gà không thể bỏ hết vào một rổ.
Thị trường đồ dùng hằng ngày vẫn còn nhiều khoảng trống, đặc biệt trong tình huống không có sự cạnh tranh.
Đầu tóc bết sẽ khiến người Đại Khang khó chịu, nếu như làm đúng, một bánh xà phòng nhỏ sẽ kiếm tiền nhanh hơn sản nghiệp dệt.
Đương nhiên cũng không thể bỏ xưởng dệt.
Dù sao trong các nhu cầu cơ bản của con người, quần áo cũng xếp đầu.
Người dân có thể nấu cơm, tự xây nhà ở, nhưng ít ai tự dệt vải may đồ được.
Mọi người có thể không gội đầu, nhưng không thể không mặc đồ.
Vậy nên ngành dệt vẫn rất có tương lai, chỉ là cạnh tranh khá cao thôi.
Kim Phi và Mãn Thương cùng chuyển xà phòng ra chỗ thông gió, Trương Lương và chiến hữu Hắc Đại Cá cũng về.
Đi theo hai người họ, còn có hai người đàn ông áo quần tả tơi, cơ thể gầy quộc.
"Tiểu Phi, hai người này là huynh đệ trong Thiết Lâm Quân, Đại Tráng, Thiết Chùy".
Hắc Đại Cá giới thiệu xong, sau đó lại chỉ vào Kim
Phi nói: "Vị này là Kim tiên sinh.
"Thiết Ngưu đại ca, đây là vị tiên sinh ở Thanh Thủy Cốc, dẫn huynh đệ Thiết Lâm Quân đánh bại người Đảng. Hạng?"
Hai người đàn ông nhìn Kim Phi, lại quay đầu nhìn Hắc Đại Cá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...