Xuyên Không Sống 1 Cuộc Đời Bình Thường Cho Nữ Phụ
Hoàng Thiên Lâm hơi bất ngờ một chút.
Nhưng sau đó , hắn ta cười nói .- " Cô cũng mạnh miệng phết nhỉ ?".- " Kệ tôi " .Cô nhìn chỗ ngồi của mình.
Đa phần đã bị Hoàng Thiên Lâm chiếm hết.
Cô quát :- " Ngồi dịch ra ."- " Việc gì tôi phải ngồi dịch ra nhỉ ? " .Vừa bị chọc tức buổi sáng xong , bây giờ cô lại bị tên này chọc tức.
Cô nói :- " Ngồi dịch ra cái thằng điên này.
"Hoàng Thiên Lâm hơi bất ngờ vì cô nói tục.
Hắn ngồi dịch ra để cô ngồi xuống .Sau khi ngồi xuống , cô bực mình lẩm bẩm :- " Mới sáng sớm đã gặp cái tên quái thai này , điên mất thôi.
"- " Cô nói tên quái đản HẢ ? ".
Hoàng Thiên Lâm gầm lên .Bây giờ tất cả học sinh trong lớp nhìn cô và hắn với ánh mắt kì lạ.
Cô muốn tức điên với hắn mất.
Nhưng bỗng nhiên trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ.
Cô thay đổi sắc mặt thành một cô gái sắp khóc.
Cô giả vờ ấm ức nói :- " Mình xin lỗi , mình chỉ muốn bạn ngồi dịch ra thôi mà.
Chứ mình không có cố ý bảo bạn đi ra đâu.
Bạn đừng giận mình nhé.
"Hoàng Thiên Lâm bất ngờ với sự thay đổi này của cô.
Còn các bạn trong lớp nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ .- Trời ạ , người ta chỉ mới bảo là ngồi dịch ra thôi mà .- Quá đáng thật .- Người ta sắp khóc rồi kìa .- ...Bao lời bàn tán xôn xao.
Nhưng chủ yếu là bênh cô.
Hoàng Thiên Lâm tức giận , quát :- " BẠCH NGỌC LINH , CÔ MUỐN CHẾT À ? ".- " Mình thật sự xin lỗi bạn.
" Cô thút thít nói .Cô giáo nhíu mày , nói :- " Hoàng Thiên Lâm , em còn không thôi bắt nạt bạn nữa.
Em muốn ngồi trong sổ đầu bài à ? "Thấy cô giáo nói vậy , Hoàng Thiên Lâm ôm một bụng lửa giận ngồi xuống.
Thấy Hoàng Thiên Lâm ngồi xuống , cô giáo nói :- " Ngọc Linh đừng sợ nữa nhé.
Em cứ ngồi xuống đi.
"- " Vâng ạ.
"Cô ngồi xuống.
Hắn tức giận , chế giễu nói :- " Cô giỏi nhỉ ? "- " Ui , bạn quá khen , mình ngại.
"- " Cô ...!"Hắn tức giận nhưng chẳng thể làm gì được.
Tiết học trôi qua nhanh chóng.
" Reng ...!reng ...!reng ".
Tiếng báo tan học vang lên.
Tất cả học sinh chạy ùa ra lớp .Cô cũng đến căn tin .- " Chị ba , chị đến căn tin để ăn à ? ".
Thằng em trai quý tử chạy ra hỏi cô.
Cô cạn lời , nói :- " Ủa , rồi mày nghĩ đến căn tin không để ăn thì để làm gì ? "- " À , em quên ? "Cô liếc mắt , chạy tới chỗ chị hai , nói :- " Chị hai.
"- " Ủa , các em cũng đến căn tin để ăn à ? "- " Vâng ".
Cô nói .- " Ơ , tại sao em hỏi chị mà chị cáu , còn chị hai hỏi chị thì chị lại vui vẻ đáp ".
Bạch Mã Quang chọc vào tay cô nói .- " À, tại vì nhìn cái bộ mặt của mày thấy ghét.
"- " Vãi chưởng ".Những người xung quanh bàn tán .- Ê , họ là chị em à ?- Đẹp nhỉ- Chắc gen tốt lắm .- ...Sau khi 3 người các cô ăn xong , thì mỗi người về lớp của mình .Bỗng nhiên , khi cô đi qua hành lang thì thấy 1 nhóm người đang bao quanh 1 cô gái .Cô gái đang ở giữa rất xinh.
Cô có 1 mái tóc màu nâu rêu , khuôn mặt nhỏ nhắn , đôi mắt đen láy , đôi môi chúm chím.
Cô dường như rất quan tâm tới cô gái này.
Nhưng không phải là vẻ bề ngoài của cô gái ấy , mà là sự quen thuộc , sự gắn kết giữa cô và cô gái này.
Lúc cô định bước lên phía trước để giúp thì bỗng nhiên cô gái ấy tung những cú đấm mạnh và những người xung quanh.
Sau khi cô gái ấy thắng thì cô chạy đến hỏi :- " Xin chào , cậu có ổn không ? "- " À , không sao đâu ."- " Hay là cậu đến phòng y tế đi.
"- " À , cũng được.
"Đưa cô gái này đến phòng y tế và băng bó xong , cô hỏi :- " Cậu tên gì ? "- " Ôn Phương Linh "Nhưng bỗng nhiên , Ôn Phương Linh quay sang nói :- " Mình cảm thấy , bạn rất giống 1 người.
"- " Ai vậy ? "- " Bạch Ngọc Linh , bạn thân của mình.
Con chó đéo biết đã lên thiên đường chưa.
"- " Hả , Bạch Ngọc Linh á.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...