Xuyên Không Rồi Ta Làm Nữ Phụ!


Linh Đàm cười ngọt lắc đầu:
- Không, sao ta có thể xem ngài là không khí được.

Phu quân !
Đường Tịch nghe được hai chữ "Phu quân" thốt ra từ miệng nàng, nhất thời khó hiểu.

Đưa tay ra sờ thử trán nàng.
- Không có sốt, sao lại ăn nói hàm hồ như vậy.
Linh Đàm nắm lấy bàn tay Đường Tịch, giờ nàng mới ý tay hắn thật đẹp, ngón tay thon dài, trắng mịn mềm mại như tuyết.
- Ta rất ổn.

Đường Tịch, ta thích chàng.

Muốn gả cho chàng có được không ?
Đường Tịch tim đập loạn nhịp, hắn đứng hình nhìn nàng.

Lúc còn ở cấm địa Thiên Linh, hắn từng muốn nói lời này với nàng.

Nhưng chẳng có cơ hội.

Giờ đây càng không thể, hắn không còn nhiều thời gian nữa.

Sau này hắn đi rồi nàng biết phải làm sao !
Đường Tịch rút tay khỏi bàn tay nàng, quay lưng lại phía Linh Đàm.


Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí từ chối:
- Linh Đàm Các Chủ thật biết nói đùa.

Cả thiên giới này ai chẳng biết người và Tân Thiên Đế lưỡng tình tương duyệt, sớm muộn cũng nên duyên.
Linh Đàm nghe được lời nói châm biếm của Đường Tịch trong lòng nhói lên.
- Không phải, ta và Tiểu Bạch chỉ là bằng hữu.

Không có tình cảm nam nữ.
Đường Tịch cảm thấy khí huyết trong người bắt đầu không lưu thông, thân thể này của hắn đoán chừng cũng chỉ cầm cự được bất quá ba tháng.

Linh Vân từ trong bước ra, nhìn thấy Linh Đàm đứng ngoài Vân Khánh Điện cùng Đường Tịch.

Linh Vân lúc trước còn lo lắng Linh Đàm xảy ra chuyện.

Hiện tại nhìn qua cũng biết khi hai người mất tích ở Vong Xuyên, Đường Tịch chiếu cố Linh Đàm rất nhiều.

- Tỷ, sao tỷ lại đến đây ?
Linh Đàm có chút thất vọng, chẳng lẽ Đường Tịch thích Linh Vân thật rồi ?
- Sao muội lại ở đây ?
Linh Vân đang định giải thích nhưng bị Đường Tịch ngăn lại:
- Những ngày chúng ta không ở đây, Linh Vân luôn đi lại hai nơi Tiên Dược Các và Vân Khánh Điện mong chúng ta về.

Linh Vân muốn ở lại Vân Khánh Điện, ta cũng là thuận theo lòng mình, đồng ý cho cô ấy ở lại.
Đường Tịch nói nhưng không hề quay người lại đối diện Linh Đàm.

Hắn biết nói ra lời như thế Linh Đàm cũng không thoải mái, nhưng lòng hắn càng khó chịu hơn.
Linh Vân không hiểu vì sao Đường Tịch lại nói dối.

Rõ ràng nàng chỉ đến đưa thuốc, nàng không biết Đường Tịch và Linh Đàm xảy ra chuyện gì ở Vong Xuyên suốt một trăm năm qua.

Từ khi nàng thấy Đường Tịch trở về, bị thương khắp người.

Hắn đi đến trước cửa Vân Khánh Điện thì ngất đi.

Linh Vân hay qua lại giữa hai nơi mong có chút tin tức của Đường Tịch và Linh Đàm tình cờ bắt gặp nên đỡ Đường Tịch vào Vân Khánh Điện trị thương.
Đường Tịch không cho người của Vân Khánh Điện đồn đại ra ngoài tin hắn bị trọng thương, nên chỉ có thể nhờ Linh Vân chữa trị.

Đường Tịch khẽ lắc đầu với Linh Vân ra hiệu, Linh Vân cũng ngầm hiểu, nói với Linh Đàm:
- À, tỷ cũng biết ta mến mộ Đường Tịch thượng thần đã lâu.Nay Tân Thiên Đế đã phá bỏ luật cấm tình.

Nên ta muốn thử vận may một chút.

Phải rồi, Linh Vân vẫn là một lòng si mê Đường Tịch.


Nhưng Linh Đàm nàng phải làm sao ? Nàng đã yêu Đường Tịch mất rồi.

Bắt đầu từ khi nào bản thân nàng cũng không rõ.
Đường Tịch khoé miệng tràn ra một vệt máu, Linh Vân nhìn thấy nét mặt hốt hoảng.

Đường Tịch đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho Linh Vân im lặng, rồi nói:
- Cả thiên giới đều đang tìm Linh Đàm Các Chủ, Thiên Đế chắc hẳn rất nóng lòng.

Linh Đàm Các Chủ nên quay về đi, ta không tiễn nữa.
Dứt lời hắn bước từng bước vào trong, Linh Vân vội tiến lên đỡ hắn.

Cánh cửa Vân Khánh Điện cứ thế đóng lại, giống như muốn nói với Linh Đàm chuyện tình cảm của nàng và Đường Tịch cũng kết thúc từ đây.

Linh Đàm cảm thấy một giọt nước nóng hổi đang lăn dài trên má, nàng đưa tay sờ cảm thán:
- Hoá ra, đây là nước mắt đau lòng sao !
Linh Đàm vẫn đứng im như bức tượng, bất giác đã một canh giờ trôi qua.

Phong Đăng nghe tiên thị nói nàng đang ở Vân Khánh Điện, hắn tức tốc thi pháp dịch chuyển đến Vân Khánh Điện.

- Linh Đàm, nàng đi đâu vậy, sao không nói cho ta biết.
Linh Đàm cúi mặt xuống, tránh né tầm nhìn của Phong Đăng gạt đi giọt nước mắt.
- Ta về nhân giới lấy ít đồ lúc trước bỏ quên.

Phong Đăng nhìn về phía cánh cửa Vân Khánh Điện đang đóng lại, trong lòng cũng thầm hiểu.

Linh Đàm linh lực thấp không nhìn thấy, nhưng hắn thì thấy Đường Tịch đang ẩn thân đứng ở sau cánh cửa kia.

- Nàng mới khoẻ lại, đừng đi lung tung.

Chúng ta về điện Lăng Tiêu trước được không ?
Linh Đàm khẽ gật đầu, trước khi đi nàng vẫn nhìn lại Vân Khánh Điện lần nữa.
Phía sau cánh cửa, Đường Tịch cùng Linh Vân cũng đã ẩn thân đứng ở đó một canh giờ.


Hắn chờ nàng rời đi hắn mới chịu đi.
Linh Vân biết ý hắn đã quyết, dù thế nào cũng không thay đổi được.

.....
Lúc vượt qua mười hai tầng tháp Phong Thần, lúc mọi người đều bảo hắn giết Linh Đàm.

Hắn không hề tổn hại nàng, dù người trước mắt chỉ là ảo ảnh không phải nàng, hắn cũng không nỡ xuống tay.
Đường Tịch ôm ảo ảnh của Linh Đàm, nói từng câu an ủi:
- Linh Đàm, đừng sợ.

Dù nàng có ra sao, ta cũng sẽ bảo vệ nàng.

Dù cả thiên hạ muốn giết nàng, ta cũng sẽ không làm hại nàng, dù chỉ một chút.
Chẳng lâu sau, tuyết ngừng rơi.

Chư Thần, chư Tiên đều lần lượt biến mất.

Ảo ảnh của Linh Đàm cũng dần tan biến trong tay hắn.

Một giọng nói của nam nhân vang vọng bên tai:
- Chúc mừng ngươi, Đường Tịch ! Ngươi là người đầu tiên vượt qua mười hai tầng của Tháp Phong Thần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận