Đường Tịch dường như có thể nhìn thấy Linh Đàm, bàn tay nhỏ bé bất giác đưa lên chạm ngón tay nàng.
Linh Đàm ngạc nhiên, nàng như người vô hình ở Thần Giới này, không chạm được thứ gì, kể cả người và đồ vật, cũng không ai nhìn thấy nàng.
Vậy mà lại có thể tiếp xúc với Đường Tịch.
Khi Hoa Thần sinh được một ngày, Ma Tôn Quách Dã đã tới làm loạn dụ Hoa Thần đi, hút thần lực của Thương Khuynh.
Linh Đàm thấy vậy muốn cản lại nhưng nàng chỉ là linh thể, không làm được gì.
Tiếp theo Quách Dã muốn hút thần lực của Đường Tịch, Linh Đàm không hiểu sao lại muốn bảo vệ Đường Tịch hết sức.
Nàng chắn trước mặt Đường Tịch, khuôn mặt hai người gần ngay trước mắt.
Đường Tịch hai mắt to tròn nhìn Linh Đàm, ngờ nghệch cười với nàng.
Cũng may Hoa Thần phát hiện điệu hổ ly sơn, mau chóng quay lại cứu được Đường Tịch không tổn hại.
Nhưng Thương Khuynh thì khác, thần lực bị hút cạn sắp hồn phi phách tán.
Hoả Thần đang chiến đấu với đại quân Ma Giới, e là không kịp trở về.
Không còn cách nào khác Hoa Thần liền rút một nửa nguyên thần của Đường Tịch ra, cũng phát hiện bí mật động trời.
Đường Tịch đau đớn khóc thét lên "Oa Oa...."
Nguyên thần của Đường Tịch không phải mệnh Hoả mà là mệnh Thủy !
Hoa Thần không tin vào mắt mình, tại sao Đường Tịch lại có mệnh Thủy của Thủy Thần.
Hoa Thần không nghĩ được nhiều,dùng thần lực điều tra Thương Khuynh, là mệnh hoả.
Mệng tương khắc, nguyên thần cũng tương khắc.
Hoa Thần dùng thần lực chí cao luyện hoá nguyên thần của Đường Tịch từ mệnh Thủy thành thần lực bạch quang chí cao, đặt vào người Thương Khuynh.
Linh Đàm xem được cảnh này cũng kinh ngạc tột độ.
Vậy là Đường Tịch không phải con của Hoả Thần, là con của Thủy Thần !
Sau khi xác nhận Thương Khuynh đã ổn, Hoa Thần biến ra thanh đoản kiếm diệt thần, thanh đoản kiếm sắc bén chĩa về phía Đường Tịch.
Linh Đàm vội cướp thanh đoản kiếm, nhưng nàng chỉ là linh thể không làm được.
- Đừng, đừng hại Đường Tịch.
Cho dù Đường Tịch không phải con của Hoả Thần nhưng đứa trẻ này cũng là con của người mà.
Sao người có thể nhẫn tâm như vậy.
Hoa Thần không nhìn thấy, cũng không nghe được Linh Đàm nói.
Nhìn thấy sức mạnh nguyên thần hệ Thủy, Hoa Thần sớm đã hiểu ra đêm hôm đó người trở lại là Thủy Thần.
Sau khi phủ nhục Hoa Thần Thuỷ Thần liền rời đi, sau đó Hoả Thần trở về không hay biết gì.
Đường đường là Thủy Thần lại vô sỉ như vậy ! Hoa Thần lúc này đã hiểu ra bất thường của đêm nọ.
Đúng lúc nguy cấp, thanh đoản kiếm diệt thần còn cách trán của Đường Tịch một khoảng cách rất nhỏ thì một đạo bạch quang đánh tới, thanh đoản kiếm rơi xuống đất, Hoa Thần cũng bị ảnh hưởng bởi đạo bạch quang vừa rồi mà ngã xuống đất.
Người vừa đến là Hoả Thần, Hoả Thần vội chạy lại nhìn Đường Tịch và Thương Khuynh vẫn bình an vô sự mới nhẹ nhõm một phần.
Hoả Thần quay ra nhìn Hoa Thần đang ngồi dưới đất khó hiểu, lớn tiếng chất vấn:
- Nàng vừa làm gì vậy !
Hoa Thần tự thấy hổ thẹn trong lòng, Hoa Thần vừa khóc vừa thừa nhận:
- Phu quân ! Đường Tịch...!đứa trẻ này mang mệnh thủy !
Hoả Thần nét mặt không dấu khỏi sự kinh ngạc.
Cảnh tượng lại thay đổi, Linh Đàm đứng giữa trời đông, tuyết rơi trắng xoá phủ lên nhành mai đỏ, che khuất đi vẻ đẹp kiêu xa.
Đường Tịch và Thương Khuynh lúc này đã trở thành cậu nhóc tầm mười tuổi.
Hai đứa trẻ chơi đùa trên nền tuyết bất cẩn bị ngã.
Hoa Thần chỉ đến đỡ Thương Khuynh lên, bỏ mặc Đường Tịch bơ vơ giữa nền tuyết lạnh lẽo.
Hoả Thần thấy vậy đi tới ôm Đường Tịch lên cười nói:
- Không sao.
Thân là thượng thần, ngã rồi tự đứng lên.
Linh Đàm thấy rõ ràng sự thiên vị của Hoa Thần dành cho Thương Khuynh.
Hoả Thần thì ôn nhu, rất quan tâm đến Đường Tịch, xem Đường Tịch chẳng khác nào con ruột.
Xung quanh Linh Đàm bỗng nhiên xuất hiện vô vàn mảnh vỡ lơ lửng trong không trung.
Đều là quá trình trưởng thành của Đường Tịch và Thương Khuynh.
Đường Tịch chăm chỉ học tập, tu luyện từ nhỏ, thần lực còn cao hơn cả Thương Khuynh.
Hắn chỉ muốn được Hoa Thần chú ý đến, khen ngợi một lần nhưng Hoa Thần lại chưa từng cho Đường Tịch một sắc mặt tốt.
Thương Khuynh thừa hưởng một nửa sức mạnh nguyên thần của Đường Tịch, cộng thêm Hoa Thần đã luyện hoá sức mạnh đó thành đạo bạch quang, thần lực chí cao khiến thần lực của Thương Khuynh vượt trội hơn chư thần khác.
Hoả Thần từng nói với Thương Khuynh:
- Ca Ca con, Đường Tịch từ khi sinh ra đã khiếm khuyết một nửa nguyên thần.
Bất luận sau này thế nào Khuynh Nhi cũng phải kính huynh như phụ.
Linh Đàm thấy thật nực cười, cái gì mà khiếm khuyết từ nhỏ.
Là Hoa Thần đem một nửa nguyên thần của Đường Tịch cho Thương Khuynh, nếu không Thương Khuynh đã chết từ lâu.
Vì sao Đường Tịch sinh ra đã là thần lại yếu hơn chư thần khác ư ? Nguyên thần là gì chứ ? Là thứ mất rồi có thể tu dưỡng lại sao.
Không thể !
Thương Khuynh vì muốn Đường Tịch vui vẻ, dù bản thân có mạnh tới đâu cũng dấu tài, luôn tỏ ra yếu kém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...