Tất nhiên là không, vì chúng ta mới xuống hạ giới nên ta chọn đáp xuống trên biển Nguyệt Quang Hải, rồi từ thuyền tiến vào đất liền, không thì trực tiếp xuất hiện ở nhân gian chỗ đông người ngộ nhỡ bị người phàm nhìn thấy liền nói chúng ta là yêu quái thì sao !
Tính thời gian, chỗ này cách Kinh Thành cũng khá xa, ta thi pháp đổi cho hắn và ta một bộ đồ giản dị.
Đường Tịch vận một bộ bạch y, dải lụa trắng che đi đôi mắt đen không thấy đáy cũng biến mất, để lộ ra một đôi mắt vô hồn nhưng đẹp đẽ, mái tóc trắng được ta cột gọn, cố định bằng một cây trâm ngọc.
Ta đổi sang một bộ lam y giản dị, tóc búi gọn hai bên, điểm trang vài cây trâm bạc.
- Đường Tịch, ngài có muốn xuống biển dạo một vòng không ?
- Tùy cô.
Ta cười vui vẻ, nắm cánh tay hắn tiến xuống biển, tạo một kết giới chắn nước xung quanh bọn ta.
- Có cá chép hồng đẹp chưa kìa.
Ta đưa tay ra ngoài kết giới, khẽ chạm nhẹ vào đầu cá chép hồng.
- Đường Tịch, ngài cũng sờ thử xem.
Ta nắm tay hắn đưa ra ngoài kết giới, cảm nhận nước biển, cảm nhận thân hình cá chép hồng trơn trơn.
Đường Tịch tuy không nhìn thấy, nhưng thâm tâm hắn cũng tưởng tượng được ra cảnh đẹp hiện tại, hắn bất giác mỉm cười.
Ta nhìn nụ cười ẩn hiện của Đường Tịch, không kìm được mà chọc ghẹo:
- Ngài đang cười sao ?
Hắn lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, thu tay về:
- Cô nhìn nhầm rồi.
Ta cười đáp:
- Ngài cười lên rất đẹp, sau này nên cười nhiều một chút.
Suy nghĩ một lúc, ta nói:
- Lát nữa ta dẫn ngài tới đáy biển Nguyệt Quang Hải, ngài đừng nói gì cả, chỉ cần ở im là được.
- Cô tính làm gì.
- Lấy được đồ rồi ngài sẽ biết thôi.
Ta nắm cánh tay hắn kéo tới chỗ sâu nhất Nguyệt Quang Hải, chắp tay thi pháp mở kết giới của Linh Lung Cung, Hoa Linh thấy có người đến liền một thân hồng y xuất hiện, xinh đẹp mỹ miều.
Hoa Linh lên tiếng:
- Là ai xông vào Linh Lung Cung của ta !
Ta nhìn Đường Tịch một cái, rồi nói:
- Ở đây đợi ta, ta đi một lát rồi quay lại
Đường Tịch kéo tay ta lại, ân cần nói:
- Cẩn thận.
Ta nhìn Đường Tịch một cái rồi dịch chuyển tới trước mặt Hoa Linh, nói với giọng nhỏ chỉ hai người nghe thấy:
- Chủ nhân của ta, Phong Đăng điện hạ nhờ ta đưa lọ thuốc này cho "cái vị đang ngủ say" kia
Hoa Linh nhìn lọ thuốc nghi hoặc:
- Đây là.....
- Thuốc giải của Mộng Phù Xuân.
Hoa Linh kinh ngạc, Linh Lung Cung âm thầm tìm kiếm thuốc giải cả vạn năm nay đều không có tin tức, xem ra chủ nhân của vị cô nương vận lam y này không tầm thường.
- Ta không cần biết người đến có lai lịch thế nào, ta chỉ biết có người đem thuốc giải tới, Linh Lung Cung bọn ta sẽ hết lòng hết dạ trung thành.
- Biết vậy là tốt, lát nữa chủ nhân của ta sẽ đến, ngươi chỉ cần nghênh đón và chờ lệnh là được.
Dừng một chút, ta nói tiếp:
- Phải rồi, ta nghe nói Linh Lung Cung có pháp bảo Lưu Ly Châu, có thể tặng ta không ?
- Lưu Ly Châu không đáng giá bằng lọ thuốc này.
Hoa Linh phất nhẹ tay một cái, một chiếc hộp gỗ tinh xảo hiện ra trên tay nàng:
- Vật này liền tặng thượng tiên làm quà đã cất công đi.
Ta vui vẻ nhận lấy chiếc hộp:
- Đa tạ
...****************...
Truyền thuyết kể rằng, ở nơi sâu nhất của Nguyệt Quang Hải có tồn tại Linh Lung Cung do Hoa Linh thần nữ cai quản.
Một lần Hoa Linh lịch kiếp từ cá chép hoá rồng, liền gặp Thượng Tiên Bạch Triết đúng lúc đi ngang qua đã giúp đỡ nàng, từ đó nàng đem lòng mến một Bạch Triết.
Thiên giới cấm tình, Bạch Triết biết rõ, nhưng do lâu ngày tiếp xúc, hắn đã nảy sinh rễ tình với Hoa Linh.
Về sau thiên đế phát hiện, muốn giết Hoa Linh nhưng bị Bạch Triết ngăn cản, muốn mạng đổi mạng cho Hoa Linh.
Thiên đế nể tình hắn chiến đấu với ma vực nhiều năm, liền ban độc Mộng phù xuân ( cả đời chìm trong giấc mộng )
Từ đó Hoa Linh thề độc, nếu có người giải được Mộng Phù Xuân, phải trả bất cứ giá nào nàng cũng đồng ý.
Tất nhiên từ đó Hoa Linh đã ghi hận Thiên đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...