Phốc phốc phốc!
Vù vù vù!
Nam Cung Liêm nghe thấy tiếng động kì quái liền hỏi:” Âm thanh gì thế?”
“Phát ra từ vực thẳm”
Uyển Ngưng xem xét, nàng thả một chiếc lá, chiếc lá ngay lập tức bị cắt nát:” Là phong nhuận, linh khí phong hệ ở đây rất đậm đặc”
Nham Vũ đứng gần đó tiếp lời:” Không phải gió bình thường. Ngươi nhìn chiếc lá bị cắt đó đi”
Uyển Ngưng cùng mọi người nheo mắt nhìn, những phần lá bị cắt nhỏ nhanh chóng hóa đen rồi tan rã:” Gì thế này?”
Khuôn mặt nàng có chút trầm trọng:” Xem ra là gió độc”
Tống Khương phe phẩy quạt bộ dáng lão nhân gia xuất hiện:” Ha hả. Bên ngoài Phong Vực bao phủ một lớp chướng khí, những đạo phong nhuận này xuất phát từ trận pháp đáy vực. Xem ra tiểu thành các ngươi chẳng có thông tin gì về Phong Vực”
“Vậy làm cách nào để xuống dưới?”
Tống Khương một bộ đắc ý:” Cầu xin ta đi, ta đưa ngươi xuống”
Hạ Thiên Tuyết nhìn thấy tiểu muội nhà mình ngồi xổm một chỗ nhìn chằm chằm những đạo phong nhuận, tiến lại gần liền thấy nàng đang vẽ vẽ gì đó ra đất:” Muội hiểu trận pháp!?”
“Muội có học qua một chút, nhưng để nghiên cứu trận pháp này cũng cần chút thời gian a”
Hạ Thiên Tuyết bất ngờ, nàng hoài nghi trong cơ thể nhỏ nhắn 15 tuổi này là một lão giả ngàn năm, tiểu muội này cũng quá đa tài rồi.
Nham Vũ đứng cạnh nàng ngay từ đầu, khóe mắt co rút. Những thứ nàng ta vẽ hắn nhìn càng không hiểu nhưng nó lại rất giống phong thư của phụ thân hắn đưa. Nham Vũ cũng ngồi xổm xem nàng thao tác
Uyển Ngưng đang quan sát bỗng bị che mất một bên, khẽ mắng:” Ngươi né ra một chút, đừng chắn tầm nhìn của ta”
Nham Vũ nghẹn cục tức ngồi sang một bên, hắn ngồi đây xem nàng làm sao phá được trận pháp này.
Tống Khương nghe nàng hiểu về trận pháp liền khó tin, nhìn những thứ nàng vẽ dưới đất. Hắn từ lúc năm tuổi đã bắt đầu học về trận pháp, liền biết mình gặp đồng môn rồi
Ánh mắt hắn nhìn nàng như gặp quỷ, trận phong nhuận này hắn dưới sự chỉ dẫn của ân sư mới có thể phá vỡ, nàng ta thì hay rồi trực tiếp ở đây nghiên cứu trận pháp!!!
Phía xa, Du Nhiên thấy cả bọn đều hành động kì lạ đầu đầy chấm hỏi:” Bọn họ đang làm gì, tại sao đều ngồi xổm, còn vẽ lên đất?”
Hoàng Khải khóe môi giật giật. Đám người tiểu thành đó không bình thường thì thôi đi, ngay cả đám người Nham Vũ cũng như vậy:” Không cần quan tâm bọn họ, ngày mai trận pháp này sẽ yếu đi, chúng ta phải nhanh chóng xuống phía dưới. Hy vọng tất cả chìa khóa đã tập hợp đủ”
“Khải ca yên tâm, chìa khóa thứ hai nằm trong tay Thương Hành Thành, tên Lục Thành đó chắn chắn sẽ đến. Có điều chiếc cuối cùng…”
“Đó là điều ta đang lo lắng, mê trận lúc đó chặn chúng ta rất bí ẩn. Chìa khóa rốt cuộc trong tay Nham Vũ hay người sử dụng mê trận”.
Nói ngồi xổm chính là ngồi đến tối, có một chỗ nàng mãi không hiểu:” Haizzzz, thật phiền phức có Lữ gia ở đây tốt biết bao”
Uyển Ngưng bỏ nón xuống, khuôn mặt non nớt hiện ra. Hạ Thiên Tuyết đưa cho nàng một chén nước:” Muội nhanh uống đi, đừng để bản thân quá mệt mỏi”
Nàng nhận lấy, nhìn vào chén nước, trừng lớn mắt vui mừng:” Chính là nó, chính là nó”
Uyển Ngưng nhanh chóng nhìn pháp trận lại nhìn bầu trời:” Tuyết tỷ tỷ chính là nó, là mặt trăng. Tỷ đúng là phúc tinh của muội”
Theo như tính toán ngày mai sẽ diễn ra nguyệt thực, trận pháp này thế nhưng lại dựa vào năng lượng của mặt trăng. Ưu điểm lớn nhất cũng chính là điểm yếu chí mạng. Vừa hay ngày mai trận pháp sẽ yếu nhất cũng chính là thời điểm tốt nhất để tiếp cận lối vào Phong Vực
“Đúng vậy, không ngờ ngươi lại có thể hiểu trận pháp đến bậc này” Sư phụ hắn nói đúng, quả nhiên thế gới rộng lớn, núi cao còn có núi khác cao hơn
Tống Khương gấp quạt:” Này sư phụ ngươi là ai?”. Hắn không tin một cô nương còn trẻ tuổi có thể tự nghiên cứu trận pháp đến bậc này
Uyển Ngưng phủi bụi đất trên váy, nói:” Một lão nhân gia râu tóc bạc trắng, suốt ngày lười biếng và thích trà ngon”
Dứt lời nàng liền đi về phía đội ngũ của mình, để lại Tống Khương một mặt khó hiểu:” Một lão già lười biếng?”
Dược lão đang uống trà tay run lên:” Nhóc con dám nói sư phụ như thế, nhưng mà trận pháp này là ai dạy con?”
Dù sao cả cuộc đời ông chỉ nghiên cứu đan dược, đống trận pháp này nhìn có chút rối tinh rối mù nhưng đồ đệ mình lại hiểu, sự tự tin của ông cũng có chút tổn thương a.
“Gia gia từ nhỏ đã bắt con học trận pháp, xem ra cũng không uổng công”
Dược lão lại uống một chén trà, ông thực sự nhặt được bảo bối.
Uyển Ngưng tập hợp đội ngũ:” Ngày mai đợi khi mặt trăng bị che lấp hoàn toàn chúng ta sẽ xuống dưới, giải độc đan mọi người cầm lấy. Chỉ có tác dụng hai canh giờ. Khi trận pháp suy yếu lập tức hành động”
“Được”
Nhìn bóng lưng thiếu nữ toát ra thứ năng lượng khiến người khác yên tâm. Nam Cung Trạch bỗng cảm thấy Thương Lan chiến năm nay cái tên Uyển Ngưng này chắc chắn sẽ chấn động các tông môn. Thanh Ngân Thành thực sự có hy vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...