Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi

Phía trước, vực sâu không thấy đáy, ai cũng cảm nhận được sự u ám toát ra. Uyển Ngưng cảm nhận được nhiều khí tức khác cũng vừa mới đến, xem ra bọn họ đến không muộn

Nàng nhìn trúng khu đất hơi nhô ra phía trước, tầm nhìn chỗ này cũng khá tốt:” Chúng ta dựng lều tại đây đi”

Bọn họ vừa đặt chân đến khu đất, một đội ngũ khác cũng phi thân đến. Uyển Ngưng đảo mắt nhìn bọn họ, không quan tâm tiếp tục gọi đám Diệp Hải dựng lều

Du Nhiên bị phớt lờ liền khó chịu:” Các ngươi là người của thành nào, mảnh đất này là bọn ta nhìn trúng trước”

Nàng nhìn Nam Cung Trạch:” Lại là người đại thành sao?”

Nam Cung Trạch khẽ gật đầu:” Là Thành Thương Phù”

“Nếu đã biết bọn ta người đại thành các ngươi nên đi sớm chút, không khéo lại bỏ mạng lại đây”

Diệp Hải cười khẩy:” Một cô nương xinh đẹp lại như mama trong cung lãi nhãi không ngừng”


Du Nhiên nghe vậy lập tức xù lông:” Ngươi nói ai là mama!”

Hoàng Khải đảo mắt cảnh cáo, Du Nhiên lập tức lui về, hắn nhìn Nam Cung Trạch nói:” Mảnh đất này có thể nhường lại cho chúng ta không?”

Nếu là trước đây Nam Cung Trạch có thể e dè đại thành mấy phần nhưng bây giờ tiểu muội có thể ngạnh kháng Nham Vũ, còn có Tiểu Linh. Nam Cung Trạch từ chối thẳng:” Hoàng Khải huynh đệ, mảnh đất này là bọn ta đến trước, kẻ đến trước được phần, mong huynh hiểu cho”

Hoàng Khải có chút bất ngờ với thái độ thẳng thắn của Nam Cung Trạch, khí lạnh phát ra, tu vi trúc cơ đỉnh không ngừng lan tràn. Uyển Ngưng nhíu mày nhìn cảnh này, đám người đại thành này đều như vậy sao? Tự cho mình là thiên kiêu chi tử, nàng trời sinh rất thích uốn nắn những loại người này. Đến Phong Vực rồi thực lực bại lộ cũng chẳng sao

Nhưng tên Hoàng Khải này cũng đủ vốn liếng kiêu ngạo, trúc cơ đỉnh thực lực này một trong những người mạnh nhất trong chiến trường rồi. Nàng đến bên cạnh Nam Cung Trạch, áp lực của hắn liền giảm bớt

Ở phía sau, đám người Nham Vũ, Tống Khương vừa đến đã thấy Thanh Ngân Thành cùng Thương Phù Thành giương cung bạt kiếm, sắp đánh nhau đến nơi

Tống Khương phe phẩy quạt:” Ái chà, đám người Thanh Ngân Thành này quả nhiên đi đến đâu gây sự đến đó. Lần này là Thương Phù Thành! Có chút ý tứ”

Nham Vũ lên tiếng:” Chúng ta qua đó xem sao”

Tống Khương ngạc nhiên xoa xoa lỗ tai:” Cậu nói thật sao, từ khi nào Nham thiếu của chúng ta lại thích tham gia náo nhiệt như vậy?”

Nham Vũ nhanh chóng phi thân đi, Tống Khương gấp quạt nhanh chóng đuổi theo:” Ây ây, đợi chút đợi chút”

Bây giờ một mảnh đất nhỏ ba thành trì. Tống Khương đến vẫn không quên trừng mắt nhìn nàng, hắn vẫn chưa quên vụ thú triều đâu đấy. Một đám thổ phỉ:” Bất ngờ lắm sao. Đám tiểu thành các ngươi đúng là thích gây chú ý”

Nam Cung Liêm hề hước nhìn hắn:” Đúng là bất ngờ, không ngờ các ngươi đến chậm như vậy”

Tống Khương xù lông:” Không phải bọn ta gặp chút chuyện trên đường, đám người các ngươi làm sao có cơ hội tới trước. Hừ!!”


Hoàng Khải thấy đám người Nham Vũ cùng Thanh Ngân Thành trò chuyện ‘thân thiết’ liền nheo mắt:” Nham Vũ ngươi đang ra mặt thay đám người này?”

Nham Vũ lắc đầu, bọn họ đâu cần ta ra mặt:” Cẩn thận lật thuyền trong mương”

Nham Vũ hướng nàng nói:” Mảnh đất này khá rộng, có thể chia cho bọn ta một nửa không. Bọn ta ở phía sau”

Uyển Ngưng nhún vai:” Tùy ngươi”

Hoàng Khải không nói gì, dẫn cả đội rời đi. Du Nhiên không cam lòng đi theo:” Khải ca, chỉ là tiểu thành yếu kém chúng ta…”

“Người đội nón che mặt đó lại thoải mái trước uy áp trúc cơ đỉnh của ta. Nàng ta cũng không đơn giản. Nham Vũ đồng ý ở phía sau bọn họ, nếu chúng ta gây chiến bọn họ chưa chắc ngồi im”

Diệp Hải lấy trọng côn vạch một đường dài dưới đất:” Đây là ranh giới giữa Thanh Ngân Thành và Thương Dục Thành, các ngươi không được vượt qua”

Tống Khương tức anh ách:” Đúng là vong ơn bội nghĩa, rõ ràng Nham Vũ nhà ta tốt bụng che giấu thực lực giúp tiểu muội nhà các ngươi, ngươi ngược lại hay rồi còn chia ranh giới”

“Ta thích bước qua đấy thế nào” Nói rồi hắn nhảy qua nhảy lại vạch mức


Những người còn lại của đại thành không dám ngưng tay vì họ sợ nhìn thấy một tiểu hài Tống Khương thiếu gia. Tại sao cứ mỗi lần gặp đám người Thành Thanh Ngân là hắn lại như nam hài 3 tuổi thế

Uyển Ngưng bên này cũng không ngăn được Diệp Hải, nàng mặc kệ tìm một tảng đá ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần

Nham Vũ đứng bên cạnh nàng:” Ngươi là người đứng nhất chi chiến Thanh Ngân đúng không?!”

Uyển Ngưng không trả lời hắn, từ lúc vào chiến trường gặp qua nhiều đội ngũ nàng nhận ra mọi thông tin về nhất chi chiến hay tu vi của nàng đều được bảo mật, chuyện này cũng chỉ có Thiên Bảo Đường có đủ năng lực làm. Vẫn cảm ơn vị tỷ tỷ yêu nghiệt kia

Nàng mở mắt:” Nham huynh đánh giá ta quá cao rồi, trúc cơ sơ kì nhỏ bé như ta có thể vào được chiến trường đã rất may mắn rồi”

“Ngươi rất kì quái, cũng rất mạnh. Hy vọng có thể cùng chiến một trận”

Dứt lời hắn liền rời đi. Uyển Ngưng ngẩng người nhìn bóng lưng hắn, nàng có thể cảm nhận được chiến ý của hắn, thuần túy là chiến ý không pha tạp. Muốn so tài với mình đến vậy? Xem ra người đại thành cũng không quá kiêu ngạo. Ít nhất tên Nham Vũ này khá dễ thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui