Đi ra khỏi đầm lầy, khoảng cách có chút xa với đám người kia. Tiểu Hắc từ đâu nhảy phốc vào lòng nàng:” Tiểu Ngưng Ngưng”
“Có lấy được không”
Mũi nhỏ tiểu thú hếch lên:” Đương nhiên lấy được”
Uyển Ngưng cầm lấy linh quả, năng lượng nồng đậm từ trong quả phát ra. Tổng cộng có bốn quả:” Chúng ta lấy được bốn quả, Triệu Bắc, Diệp Hải, Hạ Thiên Tuyết, Nam Cung Liêm mọi người ăn đi”
Hạ Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn nàng:” Đây là muội lấy được, sao lại cho bọn ta?”
“Thực lực đội ngũ cần tăng thêm, huống chi đây mới rìa ngoài chiến trường. Vào trong không sợ thiếu linh quả”
“Được”
Diệp Hải muốn ôm lấy cô lại bị ánh mắt sắc lạnh của cô dọa sợ, nước mắt lưng tròng:” Tiểu muội muội, huynh nhất định sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ muội”
Triệu Bắc, Nam Cung Liêm không nhiều lời:” Đa tạ”
Uyển Ngưng nhìn hang động gần đó nói:” Nay nghỉ ngơi ở đây đi, ăn vào linh quả. Tôi hộ pháp cho mọi người”
Bốn người họ ngồi xuống ăn vào linh quả, năng lượng dịu nhẹ của linh quả quét qua khắp cơ thể. Nam Cung Trạch nhìn nàng nhẹ giọng nói:” Uyển Ngưng thực sự cảm ơn muội”
“Không có gì, ta chỉ muốn đảm bảo một chút về thực lực mỗi người. Rìa chiến trường yêu thú cấp bốn đã xuất hiện, vậy bên trong còn có thứ gì chứ”
Lâm Hoành, Nam Cung Trạch trầm mặc, nàng nói đúng bọn họ vốn trúc cơ có thể bảo vệ chính mình. Nhưng bọn Diệp Hải thì khác
Một đêm trôi qua, đám Hạ Thiên Tuyết đều thăng một cấp, Diệp Hải đến đỉnh cửu cấp. Chỉ có Triệu Bắc vẫn không có động tĩnh gì. Bỗng cỗ năng lượng từ thiên địa lấy Triệu Bắc làm trung tâm tụ tập đến
Uyển Ngưng mở mắt:” Đột phá trúc cơ”. Quả như nàng suy đoán, thiên phú Triệu Bắc mạnh hơn lại đạt đến đỉnh cửu cấp nhờ linh quả dễ dàng đột phá trúc cơ
Lâm Hoành lên tiếng:” Cũng may chúng ta ở rìa chiến trường. Những đội ngũ khác đều đã đi rồi”
Hai canh giờ sau, Triệu Bắc mở mắt, tinh quang lóe lên, cảm giác lực lượng khắp cơ thể mình:” Cuối cùng cũng đột phá”
Nam Cung Trạch mỉm cười:” Được rồi, chúng ta nhanh lên đường những đội ngũ khác hôm qua đã đi vào bên trong. Không nên chậm trễ nữa”
Đội ngũ họ ngày đêm lên đường, Uyển Ngưng thấy làm lạ, bảo mọi người dừng lại, nàng có chút ngưng trọng:” Mọi người có cảm thấy nơi này quen thuộc không”
Nam Cung Trạch nhìn xung quanh, anh cũng đã nhận ra:” Chúng ta đã từng đi qua nơi này!!”
Hạ Thiên Tuyết nhíu mày:” Uyển Ngưng muội, chuyện này rốt cuộc thế nào?”
Uyển Ngưng đi đến một cái cây, chỉ vào vết cào:” Muội đã bảo Tiểu Hắc đánh dấu ở đây, không ngờ chúng ta quay lại nơi này hai lần”
Diệp Hải sửng sốt:”Điều này sao có thể!!”
“Mọi người không thấy kì lạ khi chúng ta đi mãi không ra khỏi khu rừng này sao. Rõ ràng trong bản đồ của Nam Cung huynh chỉ cần đi một đoạn qua khỏi khu rừng chúng ta liền đến một thành trì. Vậy mà chúng ta đã đi một ngày một đêm rồi cũng không ra khỏi đây”
Lâm Hoành nhìn rừng cây chìm trong đêm đen:” Không lẽ chúng ta gặp mê trận”
“Nói đúng hơn là mê lâm”
“Uyển Ngưng muội muội, chúng ta làm sao thoát khỏi đây?”
“Khu rừng này nhất định có một cái cây điều khiển tất cả, đã khai mở linh trí. Chúng ta đi tìm nó trước”
Nàng vừa dứt lời, rừng cây phía trước truyền đến âm thanh xào xạt, nhưng cái cây đang đứng yên bỗng chuyển động
Nam Cung Liêm hét lên:” Cái cây kia sao lại chuyển động rồi!!”
Lâm Hoành che chắn cho bọn họ:” Cẩn thận một chút, chúng ta đã biết bí mật của khu rừng này, có lẽ nó không muốn để chúng ta thoát”
Cành cây nhọn đâm đ ến hướng bọn họ, Uyển Ngưng nhanh chóng tránh né, nàng hỏi:” Sư phụ, làm thế nào có thể thoát khỏi mê lâm”
Dược lão có chút ngưng trọng:” Cổ thụ đang điều khiển cả khu rừng này, con nhanh chóng thu phục yêu thụ, nếu không sẽ không thể thoát khỏi đây”
“Sư phụ làm sao có thể tìm đến yêu thụ?”
“Yêu thụ này chắc chắn linh trí khai mở chưa bao lâu, chỉ có thể ở gần đây để điều khiển những cái cây này. Con nhanh đi thu phục nó, đối với con rất có lợi”
Uyển Ngưng với Tiểu Hắc là tâm linh tương thông, cô nhanh chóng nói:” Tiểu Hắc chúng ta đi tìm Yêu Thụ, chỉ cần đánh bại nó những cái cây này liền bất động”
Dứt lời cô và Tiểu Hắc nhanh chóng tản đi, đám người Nam Cung Trạch thấy vậy cũng không hỏi nhiều vì họ tin tưởng cô lúc nay sẽ không bỏ đi
Nam Cung Trạch thực lực mạnh nhất lúc này nói:” Mau tập trung lại, chúng ta hợp sức kéo dài thời gian cho Uyển Ngưng muội”
“Tiểu Ngưng Ngưng, người biết Yêu Thụ ở đâu sao?”
“Không biết, nhưng ta có cảm giác luồng linh lực rất lớn phía trước”
Uyển Ngưng và Tiểu Hắc không ngừng phi người về phía trước, cây cối ở đây càng rậm rạp hơn chỗ lúc nãy, những cái cây không ngừng tấn công cô, Uyển Ngưng lấy hắc kiếm chém xuống. Nơi đây được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, yêu thụ có lẽ trước mặt rồi
Môi nhỏ hé mở:” Băng Tiêu”
Những tán cây bị băng tiêu nàng đánh gãy, Uyển Ngưng nhanh chóng đột phá vòng phi vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...