Gia Ly lúc đó vẫn còn rất vui vẻ, cậu muốn đến thăm Liễu Yên để xem sức khoẻ của ả thế nào, cùng với việc cậu rất nhớ Mộc Minh, đã lâu không bế đứa trẻ khéo nịnh đó trên tay rồi.
Cậu híp mi hôn hôn lên má Mộc Vương rồi đưa cho cung nữ bế, riêng cậu một mạch đến ngự phòng của ả.
Nhưng đi đến nơi Gia Ly nghe tiếng gào khóc của cung nữ theo hầu Liễu Yên, cả thân phụ của ả cũng ở đó.
Không biết điều gì xảy ra mà trên tay ngài lại cầm kiếm lên như muốn giết Liễu Yên, mẫu thân của ả phải quỳ xuống cầu xin hết lời.
Cậu vẫn không biết chuyện gì xảy ra nhưng nếu không cản thì Liễu Yên sẽ bị đánh chết mất.
- Dừng tay.
Gia Ly ra lệnh cho họ, lời của cậu khiến họ càng hoang mang lo lắng hơn.
Bỗng Mễ Gia đồng loạt quỳ xuống dập đầu xin ban tội chết, cậu cảm thấy rất bất an.
Nhũ mẫu bỗng khóc nấc cả lên, ai cũng đều khóc.
Chỉ riêng Liễu Yên là đang phát điên, ả vừa cười vừa khóc khi thấy vẻ mặt lo sợ của Gia Ly.
Cậu lấy hết can đảm vốn có, hỏi họ.
- Mộc..
Mộc Minh đang ở đâu? Có phải? Y vẫn đang ngủ không? Y đâu?..
Các ngươi..
nói ta biết.
Mộc Minh vẫn còn ở trong phòng đúng không? Mau đem y ra cho ta
Gia Ly nhất quyết đẩy họ ra khi họ cản mình vào phòng.
Trong lòng chợt hiện lên cảm giác lo lắng tột độ khi nhìn thấy một tấm khăn trắng được đắp trên nôi..
cậu run rẩy đến mức chân nhấc lên không nổi, phía dưới sàn toàn là máu.
Còn có một mảnh thuỷ tinh dính đầy máu vẫn nằm bên cạnh chiếc nôi.
Nước mắt cậu lưng tròng không tin rằng những gì trước mắt là sự thật.
Cậu đến mở tấm khăn ra, gương mặt kháu khỉnh đó vẫn nhắm mắt ngủ rất ngoan, nhưng có lẽ sẽ không tỉnh dậy được nữa.
Dưới bụng của y có vết thương rất to và không ngừng chảy máu..
- Mộc..Minh của ta..
tiểu bảo bảo nhỏ của ta..
con vẫn còn ngủ sao?
Cậu dịu dàng đưa chiếc nôi, đứa trẻ đó không có một chút động tĩnh, cậu vuốt nhẹ khoé mắt y, hơi thở yếu ớt và đáng yêu đó không còn nữa, cậu càng cưng nựng thì càng nhớ đến lúc trước Mộc Minh không ngừng cười khi nắm lấy ngón tay cậu, năm ngón tay nhỏ bé đó ghì chặt không buông khiến cậu chỉ bật cười không thôi.
- Mộc Minh à..
đến giờ dậy rồi.
Cậu bế cả người Mộc Minh trên tay, run rẩy nấc lên từng đoạn âm thanh nhỏ, cứ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn rồi đưa lên môi hôn.
Cậu hôn từ tay cho xuống mặt, vô cùng cưng chiều.
Dù mùi máu tanh có sộc lên tận não cậu vẫn chịu được mà ôm chặt y..
- Mộc Minh..
đừng bỏ ta, ta xin con.
Con không thể theo Mộc Vương..
cả hai..
không thể đều một lượt mà rời xa ta.
Xin con..
Mộc Minh..
dậy đi nào?
Cậu dù nói thế nào thì đứa trẻ này đã mất từ đêm qua rồi, Gia Ly càng lúc càng đau lòng nhưng không thể cứu chữa được điều gì nữa.
Cậu bế đứa trẻ đó từ từ ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Gia Ly bước ra, Liễu Yên liền bật dậy đến quỳ dưới chân Gia Ly.
Miệng không ngừng nói những lời như không hề có một chút hối lỗi.
- Vương hậu! Người không thể chỉ vì lỗi lầm của ta mà huỷ cả ngôi vị của Mộc Vương..
Mộc Minh rõ ràng yếu ớt và kém cỏi hơn Mộc Vương nên chắc chắn không thể được thiên định làm vương.
Bây giờ chỉ còn một đứa..
người nhất định phải..
"Bốp"
Gia Ly mạnh chân đạp một cái khiến ả không kịp phản ứng ngã lăn ra, cả người đau nhói.
- Vậy ra..
đó là mong muốn của ngươi?
Sự nhân từ và ngây thơ trong mắt Gia Ly, đó là một hạt nhỏ của sự hạnh phúc bỗng chốc không còn nữa.
Chỉ còn sự mờ nhạt và đen huyền tồn tại trong con ngươi, rõ ràng đây là ánh mắt lúc đầu của Trác Kỳ.
Không hề có chút hy vọng trong cuộc sống, nhưng từ khi mất trí nhớ và trở thành Gia Ly, cậu đã có thể quên đi đau thương và bắt đầu lại mọi thứ.
Nào ngờ..
- Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi lại vì muốn ngôi vị này đến mức phát điên mà sát hại cả con mình?
Nhìn thấy một Gia Ly tàn nhẫn, phụ thân lẫn phụ mẫu của Liễu Yên đều đến trước mặt Gia Ly xin được chịu tội thay, nhưng Gia Ly không cảm giác được gì cả.
- Xin vương hậu khai ân, nhân sinh vô thập toàn, xảy ra cớ sự này hẳn do bổn quan nuôi dạy nữ tử này không tốt xin người khai ân tha cho y tội chết.
Bổn quan nguyện từ bỏ mọi chức quyền và chịu hình phạt thật nặng.
- Ngươi trông rõ..
cả phụ thân và phụ mẫu ngươi đều không tiếc mạng mình dù rất căm giận ngươi.
Nhưng ngươi lại ra tay với hài tử chưa được vài tuần trăng?
Không đợi ả phản biện, Gia Ly tiếp tục nói.
- Mộc Vương mắc bệnh, không thể qua khỏi mấy con trăng nữa.
Ta giữ y bên cạnh chăm sóc cũng vì lo nghĩ cho ngươi còn yếu.
Mộc Minh mới chính là đứa trẻ có thể kế vị sau này
Ả nghe như sét đánh ngang tai, Liễu Yên không thể cử động được cả ngón tay.
Rồi chợt ả như phát điên nhào về phía Gia Ly, thần tình hoảng loạn như muốn giết chết cậu, muốn đổ hết tội lỗi lên người cậu, quân lính vừa thấy động tĩnh đã khống chế ả quỳ xuống ngay.
Thân phụ của ả lại tiếp tục cầu xin khẩn thiết.
Gia Ly bước qua mặt họ, đến trước mặt Liễu Yên, các quân lính giữ phụ thân và phụ mẫu của Liễu Yên lại không để họ ra ngăn cản, Gia Ly cúi người xuống.
- Cẩu tiện nhân! Rốt cuộc ngươi có gì hơn ta?! Đúng! Ta giết nó đấy..
nếu như không có nó ta có thể làm thái hậu.
Nếu không có nó ta đã có thể chà đạp ngươi!
-...
- Ngươi nghĩ ngươi xinh đẹp sao? Ngươi nghĩ ngươi tài giỏi sao? Nếu không có vương thượng thì ngươi chả là cái thá gì với các quan triều.
Nếu không có ngài không ai sẽ phục một kẻ bán nam bán nữ và nhu nhược như ngươi! Thứ kinh tởm chỉ biết làm ấm giường cho nam nhân!!
"Bốp"
Gia Ly dùng tay tát mạnh lên mặt ả, ả đờ người vì đau một chút rồi lại gào khóc thảm thiết..
Máu chảy xuống từ gò má của ả.
Hoá ra trong hai đầu ngón tay của Gia Ly có kẹp mảnh thuỷ tinh mà ả đã dùng để giết Mộc Minh, cậu ra tay quá nhanh và tàn ác khiến ả không kịp nhìn ra trên tay cậu có gì.
Một rạch, hai rạch, ba rạch rồi không ngừng, từng vết cắt huỷ dạng của Liễu Yên đến nát bấy.
Nhưng không cắt sâu đến mức có thể giết ả, vì mảnh thuỷ tinh vẫn còn mỏng nên chỉ có thể huỷ dung nhan dù Gia Ly đang muốn giết chết ả.
Cậu không nói gì, lạnh lùng hơn cả băng chỉ có một mục đích là muốn giết người trước mắt mình.
Theo một khía cạnh khác, có một kẻ nào đó đang ở phía sau lưng Gia Ly, ngón tay y vuốt từ gò má cậu đến xuống cằm, miệng thì thầm bên tai Gia Ly những lời độc địa.
"Còn không phải sao? Nhân từ không phải cách trị vì những kẻ không biết thân phận"
Không thể nhìn rõ được gương mặt, chỉ có mỗi chiếc miệng mỏng đỏ như son đó liên tục khiến Gia Ly càng thêm tàn nhẫn.
"Ngươi là Vương Hậu nhưng không ai nể phục ngươi, ngươi là vương hậu nhưng không thể hành quyền theo ý mình.
Ngươi rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Cùng lúc đó Mục Linh đang gấp rút chạy đến, nàng nghe chuyện từ các cung nữ lẫn thái giám.
Nàng phải đến đây trước khi Gia Ly thật sự giết người..
Nếu tay cậu dính máu, thì sẽ có đại hoạ giáng xuống cả thiên hạ.
"Giết..
Giết ả đi? Chứng minh cho cả thiên hạ biết tay ngươi có thể nhuốm máu, chúng sẽ khuất phục ngươi.
Uy quyền của đấng vương là khiến kẻ khác kính nể, ngươi muốn điều gì?"
- Vương hậu! Vương hậu! Xin người lưu tình.
Mộc Vương khóc rồi..
xin người, Mộc Vương khóc rồi..
y cần người.
Mục Linh vừa đến kịp lúc trước khi Gia Ly lấy mạng Liễu Yên, ảo giác trong đầu Gia Ly tặc lưỡi một cái rồi biến mất, nàng bế bồng Mộc Vương, cố tình cào nhẹ một vết trên bàn tay y để y giật mình dậy và khóc, nàng ôm y đến trước mặt Gia Ly khiến cậu khựng lại.
Mộc Vương khóc mãi không ngừng, tiếng khóc quen thuộc này khiến cậu nhớ đến Mộc Minh rồi vô thức bật khóc, ánh nhìn tàn nhẫn và vô cảm đó bỗng chốc lại hiện một chút yêu thương, Gia Ly buông bỏ mảnh thuỷ tinh đang cùng lúc cắt đứt tay mình xuống, ôm chầm lấy Mộc Vương, áp má mình lên má y cảm nhận hơi ấm để lòng dịu lại..
Mục Linh nhìn sang cung nữ theo hầu cạnh nhẹ gật đầu như ra hiệu họ đưa Gia Ly đi.
- Đa tạ thần nữ, ân cứu mạng của người chúng thần sẽ không quên.
Họ thay phiên nhau dập đầu trước Mục Linh, nàng nhìn sang kẻ dung mạo đầy vết cắt kia khẽ thở dài.
Bảo rằng nếu muốn giữ mạng ả Liễu Yên thì phải khấn xin hoàng thượng rời khỏi hoàng cung, từ bỏ quan chức lẫn gia tài để đổi lấy mạng ả.
Gia Ly hiện tại chỉ vì Mộc Vương mà mềm lòng, nếu Mộc Vương không còn mà ả còn lảng vảng trước mặt Gia Ly thì đừng mong một ai cản được.
Họ không mấy cam lòng nhưng vì thương nhi nữ của mình mà đành thuận theo lời nàng.
Liễu Yên càng đau đớn bao nhiêu thì ả càng căm hận bấy nhiêu, đến mức gần như điên loạn.
Tư An Điện.
Gia Ly trầm ngâm nhìn xuống đầu bút mình đang mài mực, đầu óc không thể tập trung suy nghĩ một điều gì khi cứ nhìn ra rằng có một người đang đi lảng vảng trong phòng.
Thân người y trông chẳng khác Gia Ly là mấy nhưng lại có điều kẻ này không biết xấu hổ, y phục y mặc không chỉnh tề, bờ vai áo trễ xuống khỏi vai có thể thấy rõ từ cổ cho đến lưng phía sau.
Tóc y thả buông lơi không hề cột gọn gàng như Gia Ly, cậu với y là một trời một vực.
Một kẻ kiều diễm có thể câu dẫn người khác bằng ánh nhìn và một người nhu mì hiền dịu như bậc mẫu nghi.
Hắn đi một vòng rồi lại ngồi xuống giữa bậc thềm, nhoẻn miệng cười một cách khó hiểu.
"Mọi thứ ở đây thật thiếu vẻ mỹ quan, đều là rác rưởi."
Chỉ nhìn ra được chiếc môi mỏng đỏ hồng như son của hắn, không cần rõ cả gương mặt cũng biết hắn rất đẹp.
Gia Ly một phần cũng không nhìn đến hắn, vẫn chăm chú làm việc của mình.
"Ở đây cũng có rác rưởi, hay nên gọi là..
phế vương?"
Hắn ngửa đầu nhìn Gia Ly, ánh mắt chứa đầy sự châm biếm.
Gia Ly đoạn dừng lại, đưa mắt nhìn hắn nhưng không nói gì.
Chợt hắn như hiểu ý, quay người lại đến gần Gia Ly, bây giờ chính diện mới nhìn thấy rõ.
Hắn sở hữu gương mặt của cậu, nếu nói đúng hơn kẻ hay xuất hiện từ trước đến giờ.
Chính là tâm ma của Gia Ly, kẻ luôn muốn đem uy quyền và tàn độc trị vị kẻ khác, thú vui của hắn là nhìn người người run rẩy lo sợ dưới chân mình, nửa lời của hắn nói ra họ phải đoán được cả ý hắn muốn.
Kể từ lúc Gia Ly lên ngôi vương, cũng là lúc hắn xuất hiện.
Cậu mất trí nhớ nên tâm tính lương thiện là vốn có, không thể thấu rõ sự đời đã nắm trong tay quyền lực hằng người mong ước.
Đương nhiên dễ bị tâm ma chi phối
- Câm miệng.
Gia Ly mạnh tay tát lên khoé môi mình, vô tình phiến môi cạ mạnh vào răng khiến máu chảy từ môi xuống cằm.
Hai người đối mặt nhìn nhau, giọng hắn bỗng chùng xuống không còn kiêu ngạo nữa, Gia Ly càng kiên quyết muốn hắn biến đi thì càng khiến hắn thêm khinh ghét cậu.
"Dứt khoát thật, nhưng nhớ cho rõ một điều."
Khoé môi hắn cũng đang chảy máu xuống giống Gia Ly, hắn đưa tay quẹt vết máu đưa lên cổ mình tạo một đường cắt ngang.
"Vô độc bất trượng phu - Không tàn độc, không phải là người tài."
"Sẽ đến một ngày ngươi chấp nhận ta, sẽ đến một ngày ta chiếm hữu thể xác ngươi.
Sẽ đến một ngày không chỉ một vạn người mà mười vạn ta đều sẽ giết không ngừng tay.
Ta sẽ khiến thân thể này bị ngàn vạn tay máu kéo xuống hoàng tuyền."
Nói rồi hắn cười như dại vì thích thú, hắn vuốt ve gương mặt ẩn đầy lo sợ của Gia Ly và rồi biến mất.
- Gia Ly.
Thanh âm khàn, đầy từ tín của ngài như đánh thức cậu khỏi cơn mộng, Gia Ly giật mình nhìn xuống tay mình vẫn còn chấm giữa tấu chương.
Gia Ly thở dài mệt mỏi đặt bút lại trên thanh, Khắc Hoàng kéo cậu ngã vào lòng mình rồi quay trở về giường.
- Nếu em mệt thì nên nói ta biết, đừng cố quá sức.
Ta không trách em không duyệt được tấu chương, chỉ trách nếu em khiến bản thân ngã bệnh.
- Vương thượng..
thể trạng của em không yếu đến mức đó đâu.
Cậu cười khẽ rồi ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng ngài.
- Ta nghe An Hỷ báo rằng em từ Mễ Phủ trở về, cũng nghe chuyện đã xảy ra.
Ta biết em rất tức giận nhưng vẫn cầu xin ta tha mạng cho họ?
Bởi vì Mộc Minh và Mộc Vương không trở thành thái tử, nên chuyện xảy ra trong Mễ Phủ không đáng phạt tội chết, chỉ là người ngoài sẽ luôn bàn tán và miệt thị sự tàn ác tham lam của Liễu Yên, ngài muốn giết ả cũng là vì ả đã khiến người ngài vô cùng yêu thương đau lòng.
- Ngài lại muốn trách em đúng không?
Khắc Hoàng muốn gật đầu, nhưng rồi không nỡ khi Gia Ly càng thêm ủ rũ.
Ngài hôn lên trán cậu, ra lệnh cho cung nữ thổi tắt nến và rời đi để ngài cùng cậu nghỉ ngơi.
Nửa đêm đó,
Liễu Yên đúng là làm ma cũng không để Gia Ly yên thân, ả đánh ngất cung nữ rồi mặc y phục của mình cho cung nữ đó, dùng khăn che mặt như làm thế thân cho mình, ả lén trốn quay trở lại hoàng cung rồi lập mưu muốn giết Gia Ly.
Ả trốn trong bình phong ở Tịnh Phòng nơi Gia Ly thường học chữ, vốn nơi này chỉ có lệnh mới được bước vào dọn dẹp.
Gia Ly hay xếp thứ tự văn chương theo trí nhớ của mình nên bất cứ ai cũng không được động vào, Liễu Yên biết được nhất cử nhất động của Gia Ly thường mỗi xế chiều đều đến đây học một chút.
Cậu ngồi yên trong phòng tĩnh lặng, cung nữ đều ra ngoài chờ đợi để cậu không mất tập trung.
Bỗng..
Liễu Yên từ đằng sau đem dây thừng siết lấy cổ cậu giật ngược về phía sau.
Dây thắt vào thanh quản khiến cậu nửa chữ cũng không phát ra được.
- Cẩu tiện nhân, ngươi khiến ta trở thành thế này còn có thể sống yên thân sao? Ngươi huỷ dung mạo của ta rồi..
khiến ta trở thành xấu xí.
Cả thiên hạ đều kinh tởm ta..
phu quân cũng từ ta.
Thân phụ ta thân bại danh liệt..
ngươi hài lòng lắm đúng không?
Ả thì thầm đay nghiến bên tai Gia Ly dù đây là lỗi của ả và chính cậu lại là người xin thay tội chết cho ả bằng cách đuổi ra khỏi cung, nhưng không ngờ ả càng lúc càng thù hận không dứt.
Gia Ly thiếu dưỡng khí đến xanh mặt, một tay nắm lấy dây thừng cố kéo lỏng ra một chút..
tay còn lại tìm thứ gì đó có thể chống trả.
Chợt nhớ rằng trong ống tay áo có hộ chỉ sáo, thứ trang sức bảo vệ đầu ngón tay mà các quý phi thời này thường dùng, Gia Ly luôn bị ép phải đeo theo đúng lễ nghi nhưng cậu cảm thấy khó chịu và thường hay lén tháo ra.
Không lưỡng lự cậu lấy ra trong ống áo rồi đâm mạnh về sau, tình cờ lại ngay mắt trái của ả.
Liễu Yên đau đớn buông tay ra, dùng tay hứng máu đang chảy liên tục.
Ả gầm gừ liếc nhìn Gia Ly.
-...
- Cẩu tiện nhân..
ngươi!!
Không thấy Gia Ly nói gì, ả ngay lập tức đưa tay đến định chạm đến cậu một lần nữa thì lại bị cậu dùng hộ chỉ sáo bằng vàng cứng đó đâm thêm một cái vào vai phải, thân ả đau nhức không cử động được nằm ra đó..
nhưng kì lạ..
tại sao Gia Ly lại không chớp mắt khi làm ra điều nhẫn tâm như vậy?
- "Uy vũ bất năng khuất." Không phải ngươi nói rằng vũ lực không khuất phục được lòng người hay sao?
Gia Ly cong môi cười kiều mị, giọng nói điềm tĩnh một cách kì lạ..
Những lời cậu nói dường như không phải là đang nói với Liễu Yên..
mà là một người khác.
Thoát khỏi được khống chế của ả thì cậu có một chút thời gian lấy ngay con dao nhỏ bình thường dùng để cắt dây niêm phong tấu chương.
- Mỹ nhân, hắn vốn đã cho ngươi một mạng, ngươi lại không biết tốt xấu tự tìm đường chết.
Nhưng cũng đa tạ..
nhờ có sự giúp đỡ của ngươi.
Đông Ấn này..
phồn thịnh rồi.
Như thể thanh tâm bị tâm ma nuốt chửng, ánh mắt Gia Ly nhiễm huyết chuyển sắc.
Sự thanh thuần hoàn toàn biến mất.
"RẦM"
Bỗng có sét đánh ngang trời, vốn khi nãy không một bóng mây đen nhưng giờ sấm chớp lại đùng đùng kéo đến như thể báo trước đại nạn sắp xảy ra.
Tay Gia Ly đã nhuốm máu người rồi..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...