Mục Linh thở dài, cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra.
Không thể mãi mãi giấu một sự thật do duyên trời quyết định.
Mục Linh gật đầu, từ từ kể lại mọi chuyện.
"Tương truyền Đông Triều dưới cai trị đời Tần thứ mười.
Hoàng đế hữu mỹ nhân tuyệt sắc nhất thiên hạ nhưng không thể mang long thai.
Nàng sinh ranh ghét với phi tần mà hãm hại họ.
Kết cuộc phải chịu đoạ đày tam ngục đến ba trăm năm.
Dù bị hành hạ thấu tận xương tuỷ nhưng ngày ngày đều thành tâm hối lỗi niệm phật khấn đất trời dung thứ, có thể chuyển sinh gặp người mình yêu một lần nữa.
Tình yêu nàng cảm động lòng trời, nguyệt lão kéo tơ se duyên kiếp sau luân hồi có thể gặp lại.
Nhưng thời gian chịu phạt quá lâu đến mức Hoàng đế kia đã trải qua nhiều kiếp nên duyên với người khác, sợi dây tơ càng lúc càng mỏng dần và đứt.
Đến khi luân hồi nàng phải chuyển thành nam nhân không thể có con như tiền kiếp đã từng.
Cả đời sống cô độc đến lúc chết, Nếu muốn sửa đổi.
Phải cần người nối duyên quay trở về tìm xác của hoàng hậu và nối dây tơ lại lần nữa thì hậu kiếp có thể thành duyên."
Tiền kiếp của Trác Kỳ mang quá nhiều nghiệp báo, đến khi chuyển kiếp thành người rồi vẫn không được thoả ước mộng của kiếp trước chính là:" có thể có con" Cái ước muốn khao khát đến mức có thể hy sinh tất cả mọi thứ để có được ước nguyện này.
Nên trời không thuận, cho kiếp này thành nam nhân.
Vẫn không thể có con, vạn kiếp sau luân hồi cũng phải trở thành nam nhân.
Sống tốt làm phước, ở lành kiếp sau gặp nhiều may mắn thay cho những khổ sở đã gánh chịu kiếp này.
Còn nếu kiếp trước gây hại gây hoạ thì kiếp này lãnh đủ, đừng cố than trời trách đất.
Chỉ trách chính bản thân chưa đủ tốt để được trời thương, Trác Kỳ mất em gái bởi vì phải chịu nỗi đau mất đi người thân yêu duy nhất.
Nỗi đau mà cậu đã từng gieo rắc cho rất nhiều phi tần trong cung.
Trác Kỳ cả đời không thể yêu ai, vì dây tơ duyên vẫn còn.
Nhưng lại rất mờ nhạt, hầu như trong suốt và vô định.
Không thể nối với bất kì ai, phải cô đơn đến chết.
Mục Linh bởi vì rất trân quý người bạn này.
Nên bạo gan lật sách xuyên về tiền kiếp mà nối duyên cho cậu.
Nào ngờ ngay đêm đó khi đang trên thượng nguồn bên bờ của sông Lưu Duyên, khi nàng vừa nhảy xuống thì ngay bờ bên đây Trác Kỳ cũng vì bị rượt đuổi mà vô tình lọt vào "cổng" vẫn chưa đóng của Mục Linh.
Vì cả hai rơi cùng lúc mà làm xáo trộn vị trí cần đến của Mục Linh, nàng đến nhầm Đông Ấn còn Trác Kỳ lại là Đông Hoàng.
Vì không hiểu rõ tiếng Trung.
Nàng vô tình bị cuốn vào một nhóm buôn nô lệ, may đâu được Khắc Hoàng cứu giúp, nàng chưa từng cảm nhận được tình yêu.
Lần đầu tiên lại có tình cảm với một người nhiều đến mức tâm trạng cũng vì họ mà ảnh hưởng.
Họ vui, mình hạnh phúc, họ buồn, mình lại đau hơn gấp bội.
Vì muốn giúp đỡ và được bên cạnh Khắc Hoàng, nàng phải vờ mình là một người có khả năng tiên đoán.
Nhưng thật ra đều nhờ vào quyển sách và những thứ ghi trên nó mà giúp ngài.
Nhưng có điều nàng không hề biết, đường dây tơ của tất cả những người nối duyên đều có màu đen.
Vĩnh viễn không nối được với người mình yêu.
Không được hạnh phúc, vì họ thuộc "tiên" khi hoàn thành cuộc đời.
Sẽ trở về trời làm tiên mà không vướng gì đến hồng trần nữa.
Ba mẹ của nàng.
Mẹ là người nối duyên, cả đời không thể lấy người mình yêu hay người yêu mình, cố chấp thì sẽ hại chết người còn lại.
Cuối cùng khi mẹ đến tuổi phải mang thai, mẹ tìm được ba, người chỉ gặp qua hai lần còn chẳng nhớ được tên nhau.
Vốn định sẽ không lấy nhau, chỉ cần có con.
Nào người ba lại là người tốt, chỉ vì mẹ có con mà ngỏ lời cưới.
Mẹ cũng không nghĩ nhiều vì không thể yêu nhau, nào ngờ người tính không bằng trời tính.
Cả hai cuối cùng lại yêu khi Marry ra đời, họ yêu nhau bằng những cách ngọt ngào nhất.
Và rồi tai nạn xảy đến cùng lúc khi cả hai gặp tai nạn giao thông.
Thậm chí đó còn chẳng phải lỗi của họ.
Đây là lý do nàng mồ côi
Khi đọc được trang sách về họ, Marry đã khóc nhiều đến mức nếu khóc thêm nữa đôi mắt sẽ trở nên mù loà.
- Tôi nhớ ra rồi..
lẽ ra.
Trác Kỳ nhìn Mục Linh với ánh mắt đầy oán hận lẫn cả sự thương hại..
- Lẽ ra, tôi..
người tôi phải thành thân cùng chính là Tần Minh..
Dây tơ này của tôi và y là tiền định.
Sau tất cả những đày đoạ tàn nhẫn nhất ở Nại Hà mà đổi được, lẽ ra tôi với y..
Trác Kỳ nghiến răng khi gọi tên Mục Linh.
- Chính vì cô, vì sự ích kỉ và ngu ngốc của cô.
Chỉ vì sợ người mình yêu đau khổ, vì dây tơ của hắn nếu không thể nối với người hắn yêu.
Hắn sẽ không thể nối với ai nữa.
-...
- Muốn nhìn hắn vui vẻ, muốn trông thấy hắn hạnh phúc mà cô tước hết tất cả của tôi.
Biến tôi thành một con rối vô giác để thuận theo hắn làm hắn vui.
Kiếp này và cả kiếp sau đều phải theo hắn.
-...
- Cô biết tôi yêu Tần Minh..
Trác Kỳ chợt chạy hướng đến quyển sách, như muốn xé nát nó ra.
Mục Linh lùi về sau một chút ôm giữ quyển sách.
Quân lính vì thấy vương hậu kích động mà bạo gan đến cản lại.
Cậu dùng tất cả sức lực đang có cố gắng đẩy họ ra để đến gần Mục Linh.
- Cô biết điều đó..
lại đành lòng cắt đoạn dây tơ này..
tôi..
mãi mãi không thể gặp lại Tần Minh nữa..
thật sự..
không thể nữa.
Chợt..
Trác Kỳ khựng người lại, cổ họng khô rát không thể phát ra tiếng..
hơi thở cậu đứt quãng và dần ngắn lại, dần trở thành khó thở.
Cảm giác không đủ không khí xung quanh và dần ngã khuỵu xuống.
Cung nữ liền thay nhau nhanh chóng đi tìm thái y.
Quân lính cũng muốn đưa cậu trở về Tư An Điện.
Mục Linh bây giờ lại rất hoảng hốt chạy đến đỡ Trác Kỳ
- Trác Kỳ..
nhìn tôi.
Trác Kỳ, mau thổi vào đây, ngồi xuống thổi vào đây.
Tôi sẽ đỡ cậu, không sao cả.
Thở đi..
Trác Kỳ..
xin cậu..
Mục Linh cuối cùng cũng rơi nước mắt.
"Xin cậu..
đừng chết.
Marry, tôi cầu xin cậu."
Một hồi ức cũ, Marry lúc đó tay chân không thể cử động được, hơi thở dần yếu ớt.
Chỉ có tiếng giường bệnh đang di chuyển vào phòng cấp cứu.
Xung quanh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Trác Kỳ khẩn trương chạy theo băng ca, gương mặt cực kì lo lắng đến tái mét, trên người và tay cậu toàn máu.
Nhớ rồi..
khi nãy có một cơn mưa lớn, Mary lo lắng cậu không đem theo ô, nên liền lấy riêng một ô đi tìm cậu.
Đến một góc hẻm thì thấy cậu bị một người lạ khống chế bằng súng.
Trác Kỳ phản kháng kịch liệt, đúng là người này..
chẳng bao giờ biết sợ chết là gì.
Nhưng không ngờ vì Marry ở đó lo lắng đỡ cho cậu mà một viên đạn.
Tên kia ngay khi gây án liền khiếp hoảng bỏ chạy.
Chỉ Trác Kỳ ở đó ôm cơ thể đầy máu của nàng và khẩn thiết cầu người xung quanh gọi cấp cứu.
Đôi tay vốn có nhiệt rất ấm áp của Trác Kỳ bị cơn rét phủ lạnh hay là do cậu đang khiếp đảm đến giảm nhiệt? Marry tự hỏi rồi nhắm mắt lại khi vừa vào phòng.
Đang tiến hành phẫu thuật, bỗng bác sĩ phát hiện nhóm máu của Marry là máu hiếm, loại máu chỉ nhận được máu cùng nhóm, loại máu này trong bệnh viện không có nhiều vì người có máu này hiến rất ít, hầu như chỉ bù được một nửa lượng máu đã mất của Marry, hoàn toàn không đủ cung cho nàng bình phục.
Nhưng may thay Trác Kỳ biết bản thân có cùng nhóm máu với Marry nên đề nghị được hiến.
- Không được, thưa cậu chúng tôi không thể lấy thêm máu của cậu dù rằng cậu có tình nguyện hay thế nào đi chăng nữa.
- Tại sao chứ? Không phải các người đang rất cần sao?
- Cậu học y thì cậu phải hiểu rõ chứ.
Lượng máu tỉ lệ thuận với trọng lượng cơ thể, mỗi người có trung bình từ 70 - 80ml máu/kg cân nặng.
Cậu năm nay 18, cao 1m79 nhưng cân nặng chỉ 60kg.
Cậu đã hiến quá đủ rồi.
Không thể tiếp tục.
- Vậy thì bạn tôi phải làm sao? Cô ấy đang hấp hối kia kìa !
- Mong cậu giữ bình tĩnh, chúng tôi đã liên hệ với các bệnh viện gần nhất hỏi về nhóm máu này.
Nếu có sẽ lập tức chuyển đến ngay.
- "Nếu có"? CÁI GÌ GỌI LÀ NẾU CÓ CHỨ?
Bác sĩ cảm thấy không can ngăn nổi Trác Kỳ liền gọi người đến đưa cậu đi nơi khác mong giữ bình tĩnh.
Không ngờ cậu lại ương bướng như vậy.
Quyết định cãi lời bác sĩ, cậu trốn vào được phòng lấy máu, tự bản thân mình rút ra một lượng máu đủ để tự tử.
Khi cậu ngất xỉu cũng là lúc y tá vào trong và phát hiện.
Chính vì cậu quá lo lắng mà lấy nhiều hơn lượng cần thiết, may bản thân cậu vẫn chịu được..
nếu còn cố rút thêm một chút chắc chắn là toi mạng.
Khi tỉnh dậy Trác Kỳ đang được truyền nước biển.
Giường kế bên cạnh là Marry, cũng đang nằm trên giường bệnh kế sát bên cậu.
- Cậu tỉnh rồi à?
Tiếng nói của y tá.
- Cậu thật sự rất cứng đầu.
Giấy tuỳ thân và thẻ sinh viên đại học dược ASX của cậu cho biết rằng bản thân cậu có thể lường được hậu quả nguy hiểm của việc dám rút gần 1/3 lượng máu cơ thể.
Cậu bị ngất sốc do mất nhiều máu, sở dĩ chúng tôi không dám nhận thêm máu vì thể trạng của cậu rất kì lạ.
Trác Kỳ không thể trả lời mà chỉ có thể nhìn y tá chăm sóc kiểm tra nhịp tim và tình trạng.
- Cậu đặc biệt khó dưỡng hồi phục máu hơn người bình thường, nếu tiêm lại cho cậu lượng máu cậu đã hiến cũng không thể lấy lại thể trạng khoẻ mạnh ban đầu.
Nếu không chịu yêu thương sức khoẻ.
Căn bệnh thiếu máu sẽ hành hạ cậu cả đời đấy.
Marry luôn tự trách mình rằng khiến thể trạng Trác Kỳ càng lúc càng yếu ớt, Trác Kỳ thì trách chính bản thân mình đã để Marry đỡ đạn thay.
Họ là tri kỉ tốt đẹp như vậy đấy..
còn giờ thì..
_____
Mục Linh đến gần bên cạnh.
Ôm chầm lấy Trác Kỳ, cứ tưởng rằng vì những căm hận tột cùng này, cậu sẽ đẩy nàng ra.
Nhưng nào ngờ lại ôm nàng..
khóc đến khi mệt mỏi lại tựa đầu lên vai nàng.
Ngồi nhìn vào khoảng không..
cuối cùng cũng bình tĩnh..
- Dù tôi có làm nhiều điều có lỗi với cậu như vậy, cậu vẫn không rời xa tôi?
- ...Không hẳn.
- Sao lại không hẳn? Lẽ ra cậu phải hận đến mức muốn giết tôi.
Trác Kỳ im lặng.
Đưa tay lên, co tất cả các ngón lại chỉ còn mỗi ngón út.
Không hiểu điều này có gì đặc biệt lại khiến Mục Linh bày ra vẻ đau đớn và hối tiếc nhiều như thế.
- Cậu còn nhớ sao?
- Có thể quên được hay sao? Marry vì tôi đỡ một viên đạn, cứu tôi sống.
Giúp tôi cảm nhận được một hạnh phúc ngắn ngủi với người mình yêu, thứ cảm giác tôi nghĩ rằng cả đời sẽ không tin.
Tôi nhớ lại hết, nhưng cũng quên đi..
không phải, cái dây màu đen đó cũng khiến cậu rất đau khổ sao?
Trác Kỳ bây giờ mới nhớ đến, người đau khổ nhất không phải cũng là Mục Linh sao? Cô yêu nhiều đến như vậy cũng không danh chính ngôn thuận được ở cạnh y.
Cả đời này không thể..
Mục Linh im lặng đưa ngón út ngoắc lấy ngón út của cậu.
Cả hai không nói gì đến khi Trác Kỳ phải rời đi..
dù sao cũng đã rõ.
Trác Kỳ không còn vấn vương gì trong lòng nữa.
Cậu sẽ cam chịu trở thành một vương hậu bên cạnh Khắc Hoàng.
Trở về Tư An Điện, Trác Kỳ mệt mỏi đến bên giường, ngã người nằm nghỉ.
Trong đầu trống rỗng không thể nghĩ ngợi gì hay trông mong điều gì..
cứ như vậy mà nhắm mắt.
"Quạc Quạc..
Ve"
Có tiếng chim trời kêu, Trác Kỳ cảm giác bản thân đang bập bênh không cố định cứ như đang bị sóng cuốn vậy, giấc mơ kì lạ này là gì đây? Ánh sâng mặt trời vào buổi sớm chói rọi thẳng vào mắt khiến cậu không tài nào có thể ngủ thêm được.
Cuối cùng cậu tỉnh dậy thì thấy mình đang ở dưới tầng nghỉ ngơi của một con thuyền.
Không biết rằng đang tỉnh hay mơ cậu đi lên phía trên thì nhìn thấy những buôn lái đang sắp xếp hàng hoá đông đúc tấp nập người đi qua lại.
Khá ồn ào, nhưng không ai nhận ra Trác Kỳ cả, cậu nhìn xuống y phục mình dường như có chút thay đổi, đây là y phục thường dân còn cố ý quấn chiếc khăn lên đầu che đi tóc cậu.
- Được rồi mọi người sắp xếp gọn vào.
Đến khi cập bến không để lạc mất hàng hoá.
Ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Người chen qua khiêng đồ chẳng may đụng trúng Trác Kỳ, món hàng rơi lên chân cậu đau điếng.
Và sự đau đớn này khiến cậu bừng tỉnh ra, cậu tròn mắt ngạc nhiên nhìn mọi người.
- Đây không phải mơ?
- ???
- Đây không phải là mơ..
ta đau.
Ta thật sự đau! Đây cũng không phải là hoàng cung.
Đây là thuyền! Là biển! Không phải hoàng cung!!
- À..
vị huynh đài này, ta biết huynh đau.
Nếu huynh muốn ta có thể bù đắp ngân lượng cho huynh.
Không cần phần khích vậy đâu.
- Không! Không cần ngân lượng đâu.
Đây không phải mơ.
Ta thật sự cảm nhận được đau đớn.
Ta đau lắm đấy!
- Có lỗi quá..
là ta không cố ý làm huynh đau.
Thôi thì cũng lỡ rồi, huynh nhận vàng rồi im lặng đừng gào rú thế nữa.
Hắn bắt đầu bực bội vì cứ nghĩ rằng Trác Kỳ đần trách mắng hắn làm cậu đau, nhưng lại không phải.
Trác Kỳ bước lên trước mũi thuyền mà không quan tâm gì đến ngân lượng hắn đang đưa nữa, cậu nhìn kĩ thì nhớ rõ ra..
chiếc thuyền này..
Hướng mà nó luôn cập bến chính là Đông Hoàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...