Không gian bỗng lặng đến đáng sợ, ngài trầm mặc nhìn cậu.
Chăm chú như thể định trong đầu sẽ làm điều gì tiếp tục khi cậu đã nhớ lại mọi thứ.
- Dù tên em là gì, thì cũng không thay đổi được danh phận hiện tại của em.
- Ha? Danh phận này ta nhận không phải cũng do màn kịch giả tạo mà ngài dựng nên mà có?
- Gia Ly.
Ngài gằng giọng, Trác Kỳ thót nhẹ trong tâm nhưng cũng không đủ để sợ đến mức tiếp tục làm còn rối trong tay ngài, làm vương hậu cũng không phải thời gian ngắn.
Cậu biết rõ con người thật của y đáng sợ đến chừng nào.
Dù có lo lắng cậu cũng phải nghiến môi trấn tĩnh mà tiếp tục nói.
- Ta từng nghĩ ngài đáng thương vì sự tương đồng trong quá khứ giữa hai ta.
Nhưng hoá ra, ta từ đầu không nên dính dáng đến.
Cậu dứt khoát hướng đến cửa và định cứ như vậy mà rời đi, Khắc Hoàng đứng đờ người ra đó, một chút cảm xúc cũng không biểu lộ.
Tâm ngài đang dần cuộn thành từng đợt sóng dữ.
Cảm giác lo lắng Gia Ly của mình sẽ rời xa ngài để trở về bên Tần Minh, ngài ngay tức khắc đưa tay về phía Trác Kỳ định ôm giữ cậu lại, nào ngờ Trác Kỳ chưa qua khỏi cửa tự dưng lại ngất xỉu, cùng lúc lại ngã vào lòng ngài.
Khắc Hoàng run rẩy ôm chặt lấy cậu vào lòng, ánh mắt ngài như chứa vạn lời cầu xin Trác Kỳ đừng đi nhưng chưa kịp thốt ra, ngài ước cậu hiểu được cậu đối với ngài quan trọng như thế nào, nếu Trác Kỳ rời đi, viễn mộng tuyệt đẹp trong ngọt ngào này sẽ kết thúc, ngài không thể để cậu đi.
Đến khi Trác Kỳ thức dậy, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy ở chân mình là một sợi dây xích.
Biết rõ người làm là ai, chìa khoá để mở chắc ngoài ngài thì không ai khác giữ.
Dũng cảm bao nhiêu để nói những lời mắng nhiếc Khắc Hoàng, nhưng suy nghĩ kĩ lại.
Khi còn là Gia Ly, cậu "đã yêu" ngài theo hướng tốt đẹp nhất, dù rằng nó được tạo ra từ sự lừa dối.
Bí bách giữa những mớ cảm xúc lẫn lộn, Trác Kỳ không thể quyết định được bản thân nên làm gì là tốt nhất.
Dù thế nào đi chăng nữa..
Tường Vi trong tâm cậu, vẫn còn có ý nghĩa.
Cậu muốn gặp Tần Minh một lần nữa, muốn nhìn thấy dương quang trên môi y.
Trác Kỳ nhớ ngài.
- Ta không phải Gia Ly.
Yên Chi đang sắp xếp tấu chương mà vương hậu thường hay xem xét, lời cậu nói khiến nàng đoạn dừng lại.
Quay sang nhìn cậu nhưng chỉ để lại ánh nhìn thương xót chứ không trả lời.
- Cầu xin người đừng cố làm vương thượng nổi giận nữa.
Yên Chi cúi đầu và lui ra, nhưng may đâu cùng lúc.
Cánh cửa lại không đóng như bình thường, bên ngoài thị vệ đều đã đi đến ngự thiện phòng.
Khi Yên Chi vừa định gác cửa bằng thanh chắn thì Trác Kỳ đẩy mạnh cửa và chạy thoát ra khỏi phòng.
Lực đẩy hơi mạnh khiến Yên Chi ngã xuống đất, đầu đụng trúng cột đá đến xây sẩm.
Trong cơn choáng váng nàng nhìn thấy Trác Kỳ đang phân vân giữa lựa chọn đỡ Yên Chi dậy hoặc bỏ chạy đi, chần chừ một chốc cậu lại tặc lưỡi gạt lương tâm qua một bên và bán sống bán chết chạy đi.
Yên Chi thay vì lên tiếng để thị vệ nghe thấy đuổi theo thì lại im lặng.
Nàng biết sự lựa chọn này sẽ khiến bản thân có thể rơi đầu, nhưng không muốn nhìn Trác Kỳ bị cưỡng ép để trở thành một người không phải cậu nữa.
Nếu đây là ý trời muốn Trác Kỳ nhớ lại, thì phải thuận theo.
Trác Kỳ vẫn còn nhớ được cách để thoát khỏi, lần này cậu sẽ thận trọng hơn.
Cũng may rằng Yên Chi không gọi người đuổi theo, nhưng sớm hay muộn cũng bị phát hiện.
Nếu không tranh thủ thì sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.
Nghe phong phanh lời thái giám nói rằng có một đợt lương thực được chuyển vào trong hoàng cung.
Trác Kỳ đánh ngất một trong những kẻ vận chuyển, cởi y phục mình giấu vào góc.
Và mặc y phục thường dân của kẻ đó, còn giấu hắn trong đống rơm trên xe đẩy.
Một tên thường dân tội nghiệp...!
Trác Kỳ kéo thấp mũ, cư xử bình thường để không quân lính nào phát hiện ra.
Cứ chậm chạp kéo xe đẩy ra khỏi cổng Ngọ Môn, nào ngờ vừa bước ra chân ra được khỏi cổng.
Có quân lính đến truyền lệnh lập tức đóng cổng thành.
Vương hậu không thấy ở trong Tư An điện, những kẻ đang rời đi.
Phải bị kiểm tra rồi mới được đi.
Trác Kỳ đang là kẻ đi đầu, trong lúc tất cả đang đồng thanh hoang mang thì cậu lẻn trốn đi ra khỏi.
Cậu liền tháo dây xe đẩy nối ngựa rồi leo lên cưỡi ngựa phóng đi, khi còn là Gia Ly, điều đầu tiên cậu phải học là cưỡi ngựa, nhờ vậy mà hiện tại Trác Kỳ có thể nhanh chóng rời đi như vậy.
Hẳn Khắc Hoàng sẽ rất hối hận vì đã để cậu tập cưỡi ngựa.
Chạy được vào trấn, hàng người đông đúc chen nhau trên đường mua hàng, phía sau lưng lại có rất nhiều quân lính đuổi theo, bách bí.
Trác Kỳ bỏ ngựa nhảy xuống và trà trộn vào bá tánh, nhưng khi cậu xuống ngựa đã thu hút khá nhiều ánh nhìn, khiến họ dễ dàng nhận ra.
- Khách quan, mời vào trong, khách quan.
Mời vào trong.
May thay, Trác Kỳ đến trước một tửu lầu, cậu chỉ còn cách là chạy vào trong.
Mong rằng có thể tìm đường thoát.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính.
Quân lính chia người dò xét mỗi nơi chúng đi qua, tửu lầu này cũng có vài ba tên, chúng không để chừa một cơ hội nhỏ nào.
Trác Kỳ đến một ngự thất ở cuối dãy hành lang, đứng phía sau bình phong chờ đợi đến khi quân lính bỏ đi, trong lòng cũng nguyện rằng có thể bị bỏ xót nơi này.
Một lát sau, bỗng có người bước vào.
Trác Kỳ dù trốn thế nào cũng không thể thoát được, cậu chưa kịp lên tiếng.
Đã bị kẻ đó quật ngã khống chế nằm dưới sàn.
- Bình tĩnh..
ngươi bình tĩnh ta không phải kẻ xấu.
Buông ta ra ta sẽ giải thích.
- Không phải kẻ xấu mà quân lính triều đình tìm ngươi.
Ngươi nghĩ ta sẽ tin ?
Giọng nói thanh nhã thuộc về một nữ nhân, còn rất quen thuộc.
Trác Kỳ dường như đã từng gặp.
Cậu gắng nhớ ra nhưng không thể, cậu bị ả khống chế trói lại, định ra ngoài tìm người thì..
- Ân..
Lý Ân! Nguyệt Lý Ân !
Nữ nhân đó đoạn dừng lại, bây giờ nàng mới để ý đến dung mạo của cậu.
- Trác Kỳ đại nhân..?
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập chạy đến.
Lý Ân bách bí liền kéo Trác Kỳ nằm lên giường, ngồi trên người cậu, tay linh hoạt cởi y phục mình để hở đến nửa lưng, đối diện với cánh cửa nên nếu quân lính có vào cũng chỉ thấy bóng lưng nàng và chân Trác Kỳ chứ không nhìn được mặt.
- Có chuyện gì ? Đây là tư thất, các người muốn vào ích nhất cũng phải biết gõ cửa chứ ?
Lý Ân hơi quay mặt lại nhìn quân lính, lạnh giọng đan xen chút khó chịu.
Nhìn thấy cảnh khó xử trên giường, đương nhiên y phục của Lý Ân vẫn chưa cởi hết.
Nhưng vẫn rất xấu hổ, nàng nhẹ nhàng mặc lại y phục chỉnh tề.
Quân lính thấy vậy cũng không muốn làm phiền thêm, chỉ cúi đầu cáo lỗi rồi nhanh lục soát tiếp.
- Lý Ân cô nương..
liệu..
đã có thể rời khỏi người ta được chưa ?
Trác Kỳ ngay khi Lý Ân vừa cởi y phục đã liền dùng tay che hai mắt mình lại, nên Lý Ân cũng không ngượng ngùng là mấy.
Chỉ là tư thế này ...!
- Thứ lỗi cho tiểu nữ, ân nhân..
Người làm sao lại bị quân lính triều đình truy đuổi?
- Tiểu sinh là quan ở Đông Hoàng, đến đây cũng do vài chuyện đã xảy ra.
Nên khi biết ta là người ở đâu, triều đình muốn truy giết.
Mong nàng đừng nói với quân lính, ta nhất định sẽ báo đáp.
- Tiểu nữ còn nợ ân tình, nào dám lấy oán báo ân.
Vậy ngài định sẽ làm thế nào ?
- Ta sẽ trở về Đông Hoàng, nhưng trước tiên.
Phải rời được khỏi kinh thành, ta chắc rằng sớm thôi, vương thượng sẽ phong toả cả kinh thành lẫn bến thuyền có thể rời Đông Ấn.
Lý Ân có chút ngạc nhiên, chỉ là quan của Đông Hoàng, vậy mà lại truy cùng giết tận như vậy? Rốt cuộc Trác Kỳ đã làm gì ? Nhưng nàng biết chuyện tư không thể hỏi.
Thêm nữa nàng nợ cậu ân tình.
Ngoài giúp thì không thể làm gì khác.
- Đoàn Thiên Lộ sắp đến sẽ tới Hoa Lư, nơi đó đi ngang qua Đông Hoàng.
Ngài có muốn..
Chưa kịp nói dứt câu Trác Kỳ nhanh chóng nắm lấy tay nàng, đáy mắt ánh lên hy vọng cầu mong nàng giúp cậu đến Đông Hoàng.
- Nàng có thể giúp ta trở về Đông Hoàng không ?
Lý Ân phì cười và gật đầu.
Dù trông Trác Kỳ có chút thay đổi với lần đầu nàng gặp, nhưng dù thế nào.
Thì người này vẫn là ân nhân của nàng, không thể thay đổi.
Lý Ân đi gọi người trong đoàn đến.
Đệ đệ của nàng gặp lại Trác Kỳ vui lắm, họ đã gắng tìm kiếm cậu gần một năm nay nhưng lại không có tung tích.
Sau khi kể xong sự tình, Đoàn Thiên Lộ chuẩn bị khởi hành tư trang lên đường đến Đông Hoàng.
Hoàng cung hiện giờ như một mớ hỗn độn, bất cứ kẻ nào bén mãng đến Tư An Điện mà không được triệu đến đều bị chém đầu.
Chính sự cũng đều gạt bỏ sang một bên, cả điện chìm trong tĩnh lặng không một khe hở ánh sáng.
Khắc Hoàng ngồi nhìn ngắm tranh hoạ Gia Ly của ngài và uống rượu.
Thần tình một màu hắc sắc không biến đổi, cả mùa Tiết Hàn cũng không lạnh lẽo bằng ngài của bây giờ.
Kẻ theo hầu vương hậu trên dưới không thua ngũ thập đều đã bị chém đầu.
Lẽ ra Yên Chi cũng không ngoại lệ, nàng là người mà sẽ rơi đầu trước tiên, nhưng Mục Linh đã cố gắng bảo vệ nàng bằng cách kêu người lén dẫn Yên Chi rời khỏi cung trước khi Vương Thượng ban lệnh.
"Rắc"
Tiếng mảnh vụn vỡ, từng đốm huyết sắc nhỏ nhiễu từng hạt trên bức tranh, tay ngài nhỡ bóp bể ly sứ trng vô thức.
Cho đến khi nhận ra bản thân vừa làm gì, ngài liền dùng ống tay áo lau đi vết máu.
Nét mặt lo lắng lẫn thương tâm..
vô cùng đau xót trong lòng.
- Gia Ly, Gia Ly của trẫm..
Em là vương hậu của ta, thứ lỗi cho ta khiến em không vui.
Gia Ly, đến giờ ta dùng thiện rồi, sao em lại không ở đây bồi rượu cho ta ?
Gia Ly trên bức tranh vẫn luôn giữ nét ngọt ngào trên môi, ngài hôn lên tranh, mùi tanh của máu khiến lòng càng nặng trĩu, nét mực cũng nhoè đi..
- Ta hứa sẽ không thượng triều tham chính nữa, sẽ cùng em ngắm Chu Tước, dạo Nguyệt Quang, có được không ? Gia Ly.
Cũng giống như lần trước, em đi dạo.
Vui đùa đủ sẽ về bên trẫm.
Đúng không ?
Càng nói ngài càng nắm siết chặt đến suýt rách, ngài nhớ đến ánh đèn Tư An Điện sáng mỗi khi trời tàn, một thân ảnh thân bạch y hoàn mỹ như tiên nhân ở giữa ngự thất mỉm cười tươi như bạch mẫu đơn dịu dàng nghênh đón ngài:" Vương thượng, người hồi cung rồi."
Ngài hồi cung cũng đã tàn canh.
Nhưng cậu thì đang ở đâu..
Rốt cuộc..
Ai mới là kẻ đau khổ nhất ? .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...