Tại vườn Hồ Quảng Giang, hiện tại đang có một cơn mưa lớn, bầu trời kéo mây khiến sắc khí xung quanh trầm xuống âm u.
tiếng mưa rơi lộp độp ồn ã trên mái hiên.
Đối với một số người thì dễ chịu, số còn lại thì lại thấy buồn bã, hoàng thượng hiện tại..
- Đủ rồi! Mỗi ngày đều thế này, ngài muốn bức chết bản thân mình sao?
Sở Lâm bắt đầu cảm thấy khó chịu, hoàng thượng không nói gì, chỉ tiếp tục rót rượu trong bình ra mà uống, dưới chân bàn có rất nhiều bình sứ rỗng, ngài đã uống quá nhiều nhưng sắc mặt lại chẳng thay đổi một chút nào cả, cứ như đang không say.
Trầm tĩnh mà uống, dù ngài không cư xử ngớ ngẩn hay trở nên tức giận vì gì, nhưng trong thâm tâm Sở Lâm biết, ngài đã say rồi, y cả gan lấy tất cả bình rượu trên bàn trút đi xuống đất, rượu và nước mưa lẫn vào nhau trôi đi mất.
Tần Minh cũng không thèm trách mắng nữa.
Ngài tựa đầu lên cột mái hiên, trầm ngâm suy nghĩ.
- Trước giờ ngoài những khi bắt buộc, ngài đều không uống nhiều như vậy.
- Trẫm muốn uống để quên, muốn uống để say.
Khi trẫm vì say mà ngất đi rồi, sẽ không nhớ đến y..
- Càng uống chỉ càng hại bản thân, ngài không thể cứ dùng cách này để thúc ép bản thân mình quên đi chuyện gì được.
- Trẫm muốn yên tĩnh, ngươi đi đi.
- Thần sẽ đưa người về Tĩnh Âm Điện, hoàng thượng.
Xin thứ tội cho thần
Nói rồi Sở Lâm đỡ ngài đứng dậy, nhưng sức lực của người khi say cũng không thể coi thường, ngài hất tay y ra, tự mình đứng dậy, bước đi không vững rời đi, nếu như không thể đuổi Sở Lâm đi, thì ngài tự mình đi.
Đến nơi khác một mình yên tĩnh và uống rượu, người hầu phía sau lưng cứ đi theo ngài mà che ô để tránh hoàng thượng dính mưa nhưng đều bị ngài đuổi đi, bước một vài bước..
trong đầu ngài lại hiện câu hỏi.
" Hoàng thượng, ngài có yêu ta không ?"
Tần Minh nghiến răng, nhíu mày ngước mặt lên trời, nước mưa lạnh lẽo như cõi lòng ngài bây giờ, trong ngài đang rất đau đớn và thất vọng tột cùng như Trác Kỳ đã từng, đúng là đã từng..
dùng từ này không sai.
Ngài lại tiếp tục trở về Tĩnh Âm Điện, ngồi trên giường trong căn phòng trống chìm trong sắc tối, ngài nhìn sang chậu hoa tường vi nhỏ màu trắng, nó hiện tại đang giống như ngôi sao sáng duy nhất giữa màn đêm này vậy.
Chậu hoa này đã từng được Trác Kỳ chăm sóc thế nào ngài nhớ rõ, ngài nhớ nụ cười của y, nhớ ánh mắt y trìu mến nhìn ngài, nhớ dáng vẻ phấn khích mỗi khi y hoàn thành việc gì đó hoàn hảo, nhớ gương mặt y ngại ngùng mỗi khi ngài nói yêu y, và nhớ nhất giọng nói từ người ngài yêu mỗi khi gọi ngài .." Hoàng thượng, ngài nhìn ta đi?." Lồng ngực chợt đau thắt đến nỗi không còn cảm nhận được đau nữa mà chỉ có trống rỗng, nước mắt cứ như thế lại rơi không ngừng, chậu hoa tường vi kia lại được hứng trọn nước mắt của ngài.
Điều này luôn lặp lại mỗi khi ngài nhớ đến y
- Em đã từng hứa sẽ không rời xa ta.
....
- Em đã từng nói rằng hãy đợi em.
....
- Em hỏi ta có yêu em không, ta có.
Trác Kỳ, em là người ta yêu nhất, duy nhất không thể thay thế.
Chính em là người ta yêu, không phải thế thân của Bối An Lạc.
....
- Vậy tại sao em lại phản bội ta..?
....
- Trác Kỳ..
Em không biết, em hoàn toàn không thể biết, dù em có ngàn lần phản bội ta..
Thì ta cũng không thể nào hận em.
....
- Trác Kỳ..
ta có thể không? Ôm em lại một lần nữa..? Ta yêu em.
Trác Kỳ, ta thật sự rất yêu em.
Tần Minh gói mình vào chậu hoa tường vi, nỗi đau không ai có thể thấu được, ngài chưa từng bao giờ nghĩ.
Người ngài yêu nhất..
lại có thể phản bội ngài, bây giờ dù có nhớ đến cậu thì cũng chỉ có thể là thông qua chậu tường vi bé nhỏ này.
Mãi mãi không còn có thể gặp lại Trác Kỳ.
[ Một Năm Trước ]
< Đây là thời điểm bắt đầu khi Trác Kỳ muốn rời khỏi cung ở chương trước, phía trên là những gì sau này Tần Minh phải trải qua, sở dĩ phải chia mốc thời gian như thế này là vì, những chương sau Trác Kỳ không hề ở Đông Hoàng, nên không thể chen đoạn này vào một chương nào cả, thêm nữa để thế này maybe là gợi được tý tò mò của các vị về những chương sau nên mình muốn viết như vậy.
muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong một năm này thì mời chư vị quan khách tiếp tục theo dõi >
_______________
- Cái gì mà rời khỏi cung? Ta không cho phép, Trác Kỳ.
Ngươi không được đi!
Nghe tiếng cô cô của mình lớn tiếng, với việc nghe Trác Kỳ sẽ bỏ đi, Ninh Kiều oà lên khóc, Trác Kỳ dù dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Công chúa bắt cậu phải hứa không rời đi thì mới chịu nín, thêm nữa Thất Tử cứ thêm lời ngăn cản thật sự làm mọi thứ rất ồn ào, Sở Lâm chậc lưỡi một tiếng rồi dùng tay cản lời Thất Tử, y ra ám hiệu như kiểu để mọi việc y lo.
Riêng về quận chúa thì đưa Ninh Kiều về dỗ nín đi, công chúa vẫn không chịu nín, cứ đi nhưng vẫn gào tên Trác Kỳ lên mãi, phần tính cách này thật giống Thất Tử.
Đến khi mọi người đi hết, Sở Lâm đến ghế ngồi đối diện Trác Kỳ, y tự rót trà cho bản thân.
- Ngươi cũng định giữ ta ở lại sao ?
- Nhìn mặt ta xem có giống là muốn giữ ngươi không? Nếu ngươi đi, ta sẽ mở yến tiệc thật hậu hĩnh.
Trác Kỳ cong môi nở nụ cười khẽ, đúng là.
Tên này đến lúc chết cũng không quý được Trác Kỳ, cậu đi thì y đỡ phải ghen tuông vì Thất Tử suốt ngày bám theo cậu, nhưng thật sự giữa họ đã có thay đổi, Trác Kỳ không phải giữ phép tắc xưng hô chức vị khi cả hai ở một mình mà có thể xưng ta - ngươi.
Thấy Trác Kỳ cuối cùng cũng chịu cười, trong lòng Sở Lâm cũng an tâm hơn để tiếp tục mở lời trò chuyện.
- Ngươi rời khỏi cung thì định đi đâu? Bổng lộc của ngươi không nhiều, ta chắc chắn dù ngươi được ban thưởng thêm ngươi cũng không nhận.
- Ta không biết, hiện tại chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
- Ngươi thật sự không suy nghĩ cho công chúa sao? Nếu ngươi rời đi rồi, thì không thể quay trở lại nữa.
- Ta biết..
Nhưng ta cũng không muốn ở lại đây.
- Chi bằng thế này, ngươi biết về y dược? Hiện tại vùng Giang Nam ngoại thành.
Đang có bệnh dịch kì lạ, có khá nhiều người mắc bệnh.
Thái y trong cung lại không có nhiều, nếu ngươi chấp nhận, thì vẫn có thể rời khỏi cung, mặt còn lại vẫn có quyền vào hoàng cung thăm công chúa nếu nhớ, thêm cả có thể giúp dân chúng.
Ngươi thấy sao?
- Ta sẽ xem xét, đa tạ ngươi.
Sở Lâm thật ra đã tính toán, nếu dùng cách này.
Trác Kỳ vẫn có thể vào hoàng cung.
Giữa y và hoàng thượng sẽ còn hy vọng, còn nếu để y cứ như vậy mà rời cung thì chắc chắn Trác Kỳ sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, đến lúc đó càng khó khăn hơn.
Dùng Ninh Kiều làm động lực để Trác Kỳ khi nhớ sẽ quay lại, đúng là kế sách hay.
Riêng về phần hoàng thượng dạo gần đây ngài không thượng triều, cứ ở trong Tĩnh Âm Điện không ăn không uống.
Đến khi Sở Lâm nói cho ngài về việc đã bàn với Trác Kỳ, ngài cũng nghĩ điều đó tốt, nhưng...
- Ta không chấp nhận, ngoài Giang Nam nhiều nguy hiểm như vậy, nếu y có bất trắc gì thì ..?
- Nếu ngài không chấp thuận thì phải chấp nhận việc y một đi sẽ không quay trở lại.
Xin hãy suy nghĩ kĩ, nếu ngài lo sợ, thần sẽ cử thêm hộ vệ đặc biệt đi theo y.
Tần Minh suy nghĩ..
Và rồi cũng chấp nhận, chỉ là ngài rất lo lắng cho Trác Kỳ, riêng về phần cậu.
Trác Kỳ cũng nghĩ điều này là tốt, chỉ cần vẫn có thể gặp được Ninh Kiều là được, cậu cũng không muốn trông thấy y phải buồn.
Đang trên đường đi đến nội vụ phủ để trả lại số lương bổng cậu đã nhận để rời cung thì gặp vài cung nữ của Thái Hoàng Thái Hậu đang đi đến, cũng là đang tìm cậu.
Trác Kỳ biết rõ người định sẽ khuyên mình ở lại, nhưng vốn cậu cũng sẽ không đi xa.
Chỉ không ở trong hoàng cung.
Vừa đi đến nơi, không hiểu sao lại đi cửa sau.
Cung nữ giữ Trác Kỳ im lặng đứng sau tấm bình phong, ngăn cách bên ngoài không thể nhìn vào trong, bên trong cũng không nhìn ra.
Chỉ có thể nghe tiếng,
- Hoàng thượng, đã biết lỗi sai của mình là ở đâu chưa ?
- Trẫm lẽ ra nên đốt bức tranh đó.
- Không, người sai ngay từ lúc bắt đầu đã giấu giếm y.
Xem y là thế thân của Bối An Lạc, nếu Trác Kỳ thật sự có căm ghét người.
Ai gia cũng không thể mở lời nói đỡ.
- ....!
- Nhưng ai gia vẫn muốn nghe chính lời ngươi nói.
Giữa Bối An Lạc và Trác Kỳ, người yêu ai nhiều hơn?
Vừa nghe xong lời Thái Hoàng nói, Trác Kỳ lắc đầu chán ngẩm, rõ ràng dù bây giờ ngài có nói yêu cậu.
Thì cũng không thể thay đổi gì cả.
- Trẫm ..
không biết, làm sao có thể so sánh một người đã khuất với một người đang sống?
Trác Kỳ cắn chặt môi, cậu tránh qua các cung nữ và định bỏ đi thì..
- Nhưng..
nỗi mất mát nó không giống nhau, An Lạc mất đi với Trác Kỳ bỏ đi, nó hoàn toàn khác.
- Vậy vẫn là Bối An Lạc có vị thế trong tim người hơn sao?
- Không phải..
Từ lúc An Lạc mất, trẫm vẫn có thể sống được đến bây giờ.
Nhưng..
nếu phải suy nghĩ nửa cuộc đời còn lại mà không có Trác Kỳ bên cạnh, thật sự trẫm có thể sẽ gục ngã.
"Thịch" trong tim Trác Kỳ chợt vang lên tiếng, cậu nhắm mắt lại vờ như không nghe, không quan tâm đến và tiếp tục bỏ đi.
Nhưng thật ra nếu ai quay lại nhìn cũng đều có thể thấy, tai của cậu dần đỏ hoe hết cả lên rồi.
Trên đường trở về, cậu ghé sang vườn Ngự Uyển, lấy một ít đất và phân bón, đã một tuần cậu không chăm tưới chậu tường vi.
Nếu nó héo trong lòng cậu cũng sẽ không vui, về đến phủ.
Cậu liền chăm sóc cho nó, trong lòng dù còn rất giận.
Nhưng vì câu nói kia của hoàng thượng, cậu cũng hiểu rằng tình cảm y dành cho cậu và Bối An Lạc hoàn toàn khác nhau, không còn là thay thế như lúc ban đầu nữa.
Cậu tựa đầu vào cửa sổ ngắm nhìn tường vi, rồi mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào không hay.
"Loạt xoạt"
Tiếng động gì đó khiến cậu giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy tấm chăn đang trên người mình, cậu đưa mắt nhìn người mà cậu không muốn gặp kia đang sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng, mấy hôm trước cậu làm loạn, ngày vừa trở về phòng, cậu đập bể đồ đạc, hất đổ tất cả mọi thứ không khác gì một bãi chiến trường.
Và không dẹp nó đến tận bây giờ.
- Mời ngài hồi Tĩnh Âm Điện.
Trác Kỳ lạnh nhạt đem chăn trên vai mình quăng xuống đất, giọng điệu tỏ vẻ khó chịu.
- Trẫm lâu rồi không ở đây, đêm nay trẫm muốn ở lại.
Trác Kỳ không đáp lời, nghe xong cậu đứng dậy và định rời khỏi phòng thì..
- Nhưng, là ở cùng em.
Tần Minh kéo tay cậu, khiến cả người cậu đột ngột bị mất phương hướng ngã vào lòng ngài, tay ngài chặn lại tránh để cậu mở cửa bỏ đi.
- Thần thì không muốn, để thần đi.
Trác Kỳ cả gan đẩy Tần Minh ra, nhưng ngài vẫn không bỏ cuộc, y nhanh chóng nắm lấy tay cậu đan chặt lấy kéo lại gần mình, mặt đối mặt.
Bắt ép Trác Kỳ nhìn ngài, Trác Kỳ chỉ có thể nhìn được vài giây thì liền đảo mắt nhìn sang hướng khác.
Chậc lưỡi khó chịu, Tần Minh không nói gì, bỗng ngài ôm chầm lấy cậu.
Gục đầu lên vai Trác Kỳ, cả người run rẩy vì xúc động không thể nói được bằng lời.
- Thật may..
Em không căm ghét trẫm như lời em nói, thật may..
Em vẫn yêu trẫm.
- Thần không có.
Trác Kỳ ngay tức khắc bác bỏ, cậu rất muốn đẩy y ra nhưng ngài lại ôm quá chặt, sức cậu không thể so sánh được với ngài.
- Em nói không? Cả căn phòng này em đều phá nát.
Nhưng thứ duy nhất đáng vứt bỏ nhất thì em lại chăm sóc nó.
Em còn nói không được sao?
Trác Kỳ cắn chặt môi, cứ im lặng như vậy mà để Tần Minh ôm cậu, cậu không muốn thừa nhận.
Cũng không muốn tha thứ, ngài làm cậu đau đớn như vậy, thì làm sao có thể dễ dàng thế được? Trác Kỳ vẫn giữ ý niệm sẽ rời đi như lời Sở Lâm, một mặt cậu cần thời gian để quên, mặt còn lại là để giúp dân chúng.
Họ đang khổ sở vì bệnh dịch như vậy, cậu không thể ở trong cung mà không làm gì được.
Chưa kể đến khi nãy cậu ngủ, đã có một chuyện Trác Kỳ không hề biết, Tần Minh có đến, nhưng chỉ là đi ngang.
Ngài định ngắm nhìn cậu từ phía xa, nhưng khi nghĩ rằng cậu có thể bị cảm nếu ngồi đó lại không đành lòng đi, ngài bước vào căn phòng, nhìn mọi thứ rối loạn lại thấy càng tội lỗi.
Ngài lặng lẽ tìm mảnh vỡ chậu tường vi mà ngài nghĩ rằng đó là thứ đầu tiên mà Trác Kỳ sẽ đập nát, nhưng không..
cậu đang ôm nó trong lòng và ngủ rất ngon.
Ngài lúc đó, thật sự đã gục dưới chân cậu, ngài dùng tay che nửa mặt mình và cố gắng không phát ra tiếng đánh thức cậu.
Ngài vui, chưa từng nghĩ rằng Trác Kỳ sau tất cả..
vẫn còn yêu ngài nhiều như vậy.
Tần Minh khẽ phì cười, ngài hôn lên trán của Trác Kỳ, ngài đã cười một nụ cười mà Trác Kỳ chưa từng thấy, đó là hạnh phúc.
Tần Minh mừng vì hoá ra, nguời ngài thật sự yêu là cậu.
____ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...