"Đó là... Con sao? "
Nhìn mình trong mặt nước, ánh mắt Bảo Bảo dần trở nên rét lạnh.
"Ân! Thử thách đầu tiên của con! Phản phệ! " lão giả nhẹ nhàng phun ra vài chữ, nói thêm :
"Giết nó thì càng tốt! Số phận của Vũ Thiên Bảo đã bị thay đổi! Vũ Mị Nhi đã không còn giá trị gì nữa rồi, dù có biến mất khỏi kịch tình cũng chẳng sao!
Bây giờ nhiệm vụ mới của con là chống lại "Hoàng tử bóng đêm", trở về thế giới cũ và hội họp với những hộ vệ khác! "
Lão giả vừa dứt lời, con chuột lang nước chợt lên tiếng :
"Nhiệm vụ mới!
Nhiệm vụ chính tuyến :
1. Chống lại hoàng tử bóng đêm!
2. Tìm được Thiên Thiên!
3. Trở về thế giới cũ xử lý tình cũ.
4. Tìm kiếm các hộ vệ khác.
5. Dẹp loạn hậu cung.
6. Phản phệ.
7. Phá hỏng kế hoạch của Vũ Mị Nhi.
8. Đá mẹ (con) Lâm Á ra khỏi Vũ gia.
9. Tìm kiếm quá khứ.
10. Tiêu diệt tiểu quỷ.
Các nhiệm vụ khác sẽ tiếp tục được cập nhật!
Về phần thưởng, hoàn thành trước rồi nói sau! Không hoàn thành sẽ bị phạt! Hình phạt cũng sẽ chia theo mức độ.
Rồi! Nói thế thôi! Giờ lo thực hiện nhiệm vụ trước mắt đi! Nhiệm vụ chính :
Phản phệ!
Tiêu diệt tiểu quỷ.
Nhiệm vụ phụ :
Tỉnh lại và trấn an người thân, hậu cung nhóm.
Hoàn thành tất cả sẽ được tăng một cấp! Tức cấp 51. Các dị năng khác sẽ tăng lên 2 cấp, tất nhiên vẫn phải tự củng cố thêm.
Phần thưởng thêm.
Phân bón cho cây sinh mệnh! X2.
Cách dùng và tác dụng :
Mỗi tháng bón 1 lần, sẽ giúp cây phát triển tốt và ra quả nhiều hơn. Mỗi quả sẽ nuôi được 1 sinh linh mới với những sức mạnh phi thường.
Trứng của cá vàng! X3.
Khả năng của cá:
Trứng có thể nở ra một trong những loài cá sau đây:
Cá vàng có khả năng hóa rồng.
Cá vàng có khả năng đẻ trứng vàng hoặc vàng bạc châu báu.
Đơn thuần là cá kiểng.
Cá vàng có khả năng sinh đẻ ra một trong cá loài trên!
Thất bại sẽ bị điện giật cấp 5!
P/s: Hệ thống không nói trước là cá gì! Hên xui thôi nha! Chúc may mắn! "
"Aaaaaaaa.... Từ từ đã chứ.... "
Vừa dứt lời, nó liền vung đuôi chuột ngắn ngủn quạt cô ra khỏi thức hải. Bảo Bảo chưa kịp tiêu hóa hết lượng thông tin đã bi thảm hét lớn bị đá văng ra.
"Làm tốt lắm! " Lão giả mỉm cười hòa ái, con chuột lang nước đỏ mặt, lão xoa nhẹ đầu nó.
"Vương! Để họ tự mình trải qua lịch kiếp không phải là được rồi sao? Tại sao ngài lại phải giúp họ? " Chuột lang hỏi.
Lão mỉm cười :
"Ha ha! Con còn nhỏ, không hiểu đâu. Tiếp tục tu luyện sớm ngày mạnh hơn, con sẽ gặp được "người đó" sớm thôi!
Những đứa trẻ này tương lai sẽ giúp đỡ cho "người đó ", con phải giúp họ! Đã hiểu sao?! "
"Ân! "
Nghĩ đến người đó, gương mặt chuột lang thoáng chút u buồn, nó ngoan ngoãn gật đầu không nói nữa.
Lão giả nhìn nó, thở dài! Thân thể dần biến thành những đốm sáng màu vàng tan rã trong trong không khí.
Chuột lang nước nhìn lão dần biến mất, khi nhất lũ ánh sáng vàng cũng biến mất, thân thể nó run lên đẩu, khói nhẹ toát ra, thấp thoáng trong làn khói là một thân ảnh vĩ ngạn .
......
Choang!
Ly thuỷ tinh bị rơi xuống sàn nhà, bọt nước văng tung tóe, mảnh vỡ rải khắp nơi .
"Ba! Ba có sao không? "
Một chàng trai gương mặt tuấn tú vội vã chạy đến, lo lắng hỏi.
"A! Thiên Nhi? Ta không sao! Con tìm ta có chuyện gì sao? "
Một người đàn ông trung niên giật mình nhìn chàng trai trước mắt mỉm cười hỏi.
"A, con nghe tiếng động nên lại xem ba! Ba, mấy hôm nay ba làm sao vậy? "
"Không sao! Đột nhiên nhớ tới một người! Ta chợt nghĩ... Aiz, Phi Thiên, lại đây nào! Cha con ta cùng tâm sự! "
Người đàn ông thở dài, nhìn con trai có chút tiều tụy mặt, đột nhiên có chút đồng bệnh tương liên cảm giác.
"Ân! "
Huỳnh Phi Thiên gật đầu, đi đến ghế sofa ngồi đối diện cha hắn, cha hắn thở dài nói :
"Phi Thiên, con... Con có còn nhớ cô bé ấy không? "
"Ai ạ? "
Huỳnh Phi Thiên khó hiểu hỏi. Từ ngày cha hắn công bố hắn trở thành người thừa kế hợp pháp của Huỳnh gia, hắn luôn luôn tại bận rộn công việc, ngoài công việc cũng không suy nghĩ chuyện gì khác nên có chút hỗn độn suy nghĩ.
"Chính là... Cô bé ấy! Con gái của Vũ gia... Con...có còn nhớ cô bé ấy không? Có hối hận không? "
Thân thể Huỳnh Phi Thiên cứng ngắc, hắn không biết đây là cha hắn thử hắn vẫn là sao vậy hồi sự nên không biết trả lời thế nào.
"Ta là hỏi thật! Cũng không phải thử con đâu. Đừng lo lắng! "dường như biết suy nghĩ của hắn, cha hắn nói.
"Con... Con không biết! Đôi khi ngủ con sẽ nằm mơ thấy cô ấy nhưng nhìn Nhu Nhi (vợ hắn) nằm cạnh sẽ khiến con nguôi ngoai phần nào!
Con cũng không biết lựa chọn của con là đúng là sai! Nhưng giờ mọi thứ đã rồi! Con không còn đường hối hận! Vì thế, con không hối hận! "
Huỳnh Phi Thiên nghĩ đến Thiên Tuệ trước khi chết cặp kia không thể nhắm lại ánh mắt, trái tim co rút đau, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh đáp.
"Vậy sao? Ta thì ta hối hận! Nếu ta không phải bị ghen tị che mờ mắt, có lẽ cô ấy sẽ không chết! Rồi con cũng sẽ giống như ta thôi! Con có biết vì sao ta chọn con không? "
Nhìn con trai mình dù rối rắm vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, Huỳnh lão gia cười chua sót nói.
"Dạ? Vì con Hoàn thành yêu cầu của ba! " dù không hiểu cha mình đang nói gì, Huỳnh Phi Thiên vẫn đáp.
Huỳnh lão gia lắc đầu, đôi mắt nhìn cửa sổ, xa xăm nói :
"Con sai rồi! Sở dĩ ta chọn con... Là vì con giống ta! Rất giống! Giống từ lúc sinh ra cho tới khi lớn lên. Có khác chăng... Là cách chúng ta sống! "
Huỳnh Phi Thiên kinh ngạc nhìn cha mình, giống từ khi sinh ra? Không lẽ...
"Không sai! Chính là như vậy. Ta sinh ra là một ngoài ý muốn! Nhưng vì là con trai, ta vẫn được Huỳnh gia mang về nuôi! Mỗi ngày ta bị đám con cháu của Huỳnh gia tra tấn như món đồ chơi rẻ tiền.
Cho đến khi ta bị rơi xuống Vô Vọng Sơn, được một cô gái cứu, ta đã trót yêu người con gái mang vẻ đẹp thánh thiện ấy.
Nhưng ta lại bị lòng tham che mắt, ta đã lấy một ít vàng bạc ở Vô Vọng Sơn lên và lén thành lập một thế lực cho riêng mình. Huỳnh gia nhân nghĩ ta đã chết! Mà họ chắc cũng chả nhớ đến ta là ai kìa.
Cứ thế, ta âm thầm ở gần họ mà họ không hay biết, càng phát triển thế lực của mình cho đến ngày Huỳnh gia chọn người thừa kế, ta trở về và giành hết tất cả.
Nhưng lòng tham là vô đáy. Ta tiếp tục kế hoạch của mình. Ta muốn bảo vật của Vũ gia, ta muốn người con gái đó.
Tới phiên các con, ngoại trừ những đứa trẻ do người vợ chính thức của ta sanh ra, ta còn thả những mầm mống khác ờ bên ngoài và sinh ra các con.
Và con là đứa giống ta nhất. Ta dẫn con đến Vô Vọng Sơn, quả nhiên con được họ cứu, nhưng con không bị lòng tham che mờ lý trí mà bị chính sự tự ti và đố kỵ gặm nhấm.
Khi cả Vũ gia bị giết hết, ta bắt đầu ân hận. Vì vậy, khi biết con quen cô bé kia, ta đã không cấm đoán con, không muốn con giống ta.
Nhưng không ngờ cô bé ấy chính là người duy nhất còn sống sót của Vũ gia và con... Lại một lần nữa bị đố kỵ che mờ mắt, con đã hại chết con bé! "
Nói đến đây, Huỳnh lão gia dừng lại, nâng cốc trà lên uống một ngụm, nhìn đứa con vẫn còn đang sững sờ của mình, lắc đầu nỏi:
"Con trai, một ngày nào đó con sẽ hiểu! Tiền bạc, quyền lực không là tất cả!
Ta đã rất hối hận vì chuyện xưa, ta áy náy với con vì đã đưa con lầm đường lạc lối nên ta đã trao quyền thừa kế cho con dù con không mang bảo vật về.
Ta cũng đã buông tay để con lựa chọn hạnh phúc của mình! Con đã không biết nắm lấy! Vậy không thể trách ta! Aiz!
Hôm nay ta đột nhiên có linh cảm, có lẽ... Ngày ấy sắp đến rồi! Ta sẽ phải trả lại tất cả những thứ không thuộc về mình! Và con... Haiz..."
Huỳnh lão gia thở dài, bước ra khỏi phòng, để lại Huỳnh Phi Thiên ngẩn người nhìn mảnh vỡ dưới sàn nhà.
Hắn... Sai rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...