Xuyên Không: Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 33. Vũ Tử Đồng. Thằng nhóc chết bầm.
"Bác Phúc, Bảo Bảo về chưa ạ?"
Richard vào nhà hỏi.
"Ân! Con bé mang về một đứa bé, đang tắm cho nó trên lầu ấy." Bác Phúc mỉm cười đáp.
"Đứa bé?" Richard nghi hoặc, đi lên lầu, khi đến phòng Bảo Bảo chợt nghe tiếng cười của cô và một đứa bé.
"Bùm bùm, chết nè. Chịu thua chưa?"
"Ha ha, rồi rồi. Để yên chị tắm cho."
Cốc cốc cốc!
"Bảo Bảo, anh nè. Anh vào được không?" Richard nhẹ giọng hỏi.
"Không được, chị đang tắm cho em." Đứa bé kia la lên.
"Em và anh là con trai, có sao đâu. Để anh tắm cho em, để chị Bảo nghỉ ngơi được không?"
"Không, chị và em đang tắm chung. Không cần anh đâu."
"Gì? Hai người tắm chung?"
Rầm!
Richard không đợi hai người trả lời bèn tông cửa xông vào, ôi trời. Anh nhìn thấy gì thế này?
Cửa phòng tắm mở toang, trong bồn tắm rộng gần bằng hồ bơi, Bảo Bảo toàn thân xích lõa, mái tóc bạch kim xỏa tung ướt sũng vắt trên hai khỏa mềm mại,
Một đôi gò bồng bị một bé trai dùng ngực bao vây lấy, hai tay nó ôm cổ cô, một đôi mắt tím nhìn anh đầy bất mãn.
Làn da Bảo Bảo vốn trắng hồng nay bị nước cọ rửa dần chuyển sang màu hồng phấn, rất dụ hoặc, làn khói trắng lững lờ trôi nổi quanh phòng tắm, hai tay Bảo Bảo cầm bọt biển chà lưng cho bé trai, bị anh phá cửa xông vào rất không vui, cô mở miệng:
"Richard, sao anh lại vào đây?"
"Xin lỗi, anh...anh chỉ sợ em không biết tắm cho trẻ con nên muốn giúp thôi."
"Em ổn mà! Em và Tử Đồng đang tắm, anh ra ngoài trước được không?"
"À, rồi."
Richard quay về phòng, anh bụm mũi, ngón tay tí tách chất lỏng màu đỏ khả nghi. Trong đầu anh lúc này tràn ngập những hình ảnh vừa rồi của cô trong phòng tắm, tất nhiên đã lược bỏ đứa bé kia đi.

'Nếu như, người tắm chung với em ấy là mình thì....'
Phụt.
Máu mũi phun trào.
.....
Sau khi tắm xong, Bảo Bảo thay đồ mới cho bé, dắt tay bé xuống lầu ăn, cô gọi mn lên thông báo:
"Đây là thành viên mới của gia đình chúng ta, em ấy tên là Vũ Tử Đồng. Hy vọng mn sẽ nhiều hơn chăm sóc cho em ấy nhé!"
"Oa, đáng yêu quá. Bảo Bảo! Cho cô bế nó một cái đi."
"Con cũng muốn!"
"Nhìn kìa, mắt nó màu tím nha, rất xinh đẹp."
"Oa, mềm mại y như Bảo Bảo hồi nhỏ vậy."
"..."
"..."
Mn tranh nhau bế Tử Đồng làm bé choáng váng, họ hôn hít quá trời làm bé sợ hãi kêu:
"Chị, chị. Bế em!"
Bảo Bảo bất đắc dĩ cười, nhận lấy bé từ tay một bác gái, bé ôm chặt cô, đầu vùi vào cổ cô, toàn thân run run. Bảo Bảo thở dài, vuột nhẹ tóc bé nói:
"Đừng sợ, đây là cách mn thể hiện tình cảm với em. Em như vậy là còn đỡ đó, hồi nhỏ chị còn bị họ ôm hôn suốt ngày, rồi trang điểm, rồi tranh giành,...hoài à.
Aiz, vì hồi đó mà giờ chị có bóng ma tâm lý nè, khổ lắm. Nhưng như vậy nghĩa là mn rất yêu em đấy."
"Thật sao?" Tử Đồng ngước một đôi ngập nước tử mâu hỏi.
"Thật! So với kim cương còn thật." Mn đồng thanh nói.
"Ừm! Em hiểu rồi. Chị, hôn một cái!" Tử Đồng nhu thuận gật đầu, đô khởi môi hồng nói.
Bảo Bảo bật cười, hôn nhẹ lên môi bé một cái, Tử Đồng vui vẻ cười khanh khách.
Richard cầm máu xong đi xuống thấy chính là như vậy. Trực giác của anh cảm thấy, thằng nhóc này...không đơn giản, rất ghê gớm. Phải cẩn thận với nó.
Không thể không nói rằng trực giác của Richard rất chuẩn, sau ngày hôm nay Tử Đồng sẽ chứng minh những điều anh sợ hãi và phát huy rất hoàn hảo.

.......
Sáng hôm sau, Richard qua phòng gọi Bảo Bảo dậy thì thấy Tử Đồng đang 'lõa thể' ôm Bảo Bảo ngủ.
Anh tức giận giật phắt cái chăn ra, lớn tiếng nói:
"Tử Đồng, sao em lại không mặc đồ. Một đại nam nhân mà như vầy sao được?"
"Ừm, Richard hả? Buổi sáng tốt lành. Sao anh lớn tiếng thế?" Bảo Bảo bị ồn tỉnh lại hỏi.
"Chị, em chỉ không mặc áo thôi mà ảnh kêu em lõa thể dê chị đó! Hu hu hu hu, thật oan ức mà." Tử Đồng ôm chặt Bảo Bảo, ép sát bộ ngực sữa của cô, đáng thương khóc nói.
"Ngoan nào, anh ý chỉ đùa thôi. Không sao đâu." Bảo Bảo đau lòng an ủi bé, rồi trách cứ Richard.
"Thằng bé còn nhỏ mà, anh sao lại nói thế? Không sợ nó buồn sao?"
Bảo Bảo nhìn Richard nên không thấy đôi mắt Tử Đồng lóe lên tia sáng giảo hoạt, ánh mắt khiêu khích nhìn Richard.
Richard tức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được, bất lực cúi đầu như trẻ nhỏ làm sai sự, nhỏ giọng than thở:
"Nhìn nó cũng khoảng 10 tuổi rồi, nhỏ bé gì chứ?"
"Anh nói gì cơ?" Bảo Bảo nghe không rõ hỏi lại.
"Không có gì. Trễ rồi, xuống ăn sáng đi."
"Ân!"
.....
Sau khi thay đồ xong, Bảo Bảo dắt Tử Đồng đi xuống lầu.
Hôm nay cô mặc một cái áo thun trắng có chữ bad girl, váy đen ngắn ngang đùi, mái tóc bạch kim nay trở về với màu đen óng ả, buộc cao, chân đi giày ba ta trắng.
Gương mặt mộc không dùng son phấn nhưng rất thanh tú, đúng, là thanh tú thôi, Bảo Bảo đã dùng mặt nạ đa năng giấu đi gương mặt hại nước hại dân của mình rồi.
Tử Đồng cũng mặc áo thun trắng có chữ bad boy, quần jean đen dài ngang đùi, áo khoác đen, đồng dạng giày ba ta trắng luôn.
Mái tóc trắng rối bù đêm qua bị cô cắt tỉa cẩn thận, đôi mắt tím không còn vẻ u buồn, nó sáng rực như hai viên ngọc mỗi khi nhìn cô.
Thoạt nhìn thì cả hai cứ như mặc đồ tình nhân vậy, Richard nhìn mà ngứa cả mắt.
Bính bong.

"Bảo Bảo, có một chàng trai tự nhận là vị hôn phu của cháu đến tìm nè." Bác Nga đi vào phòng ăn nói.
"Phụtttttttt! Khụ khụ, cháu không có vị hôn phu gì hết, đừng cho anh ta vào!" Bảo Bảo đang uống sữa, nghe vậy phun sạch, vội vàng nói.
"Nhưng mà..." Bác Nga còn tính nói thêm gì thì...
Rầm.
"Honey, em thật tàn nhẫn mà. Anh đã tốn bao công sức để đến đây tìm em, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ?"
Một chàng trai với mái tóc màu nâu, cùng đôi mắt màu xám khói đã đạp cửa xông vào, lên án cô.
"Kei, sao anh lại đến đây? Mà sao anh biết địa chỉ nhà tôi hay vậy?" Bảo Bảo còn đang lau miệng, thấy thế trợn to mắt hỏi.
"Haiz, em còn không hiểu sao? Anh đến đây là vì em, đây là sức mạnh của tình yêu đấy! Baby à, là một vị hôn phu tuyệt vời, dĩ nhiên anh phải có địa chỉ nhà em rồi.
Muốn biết sao anh có được sao? Đơn giản lắm, chỉ cần alo cho Nguyệt Liên một cú là xong!
Cô ấy bảo anh phải chăm sóc thật tốt cho em nên anh đã thức cả đêm chạy từ Hà Nội đến đây nè."
Kei phất tóc, nở một nụ cười tự cho là điên đảo chúng sinh nói.
'Nguyệt nhi, cô hại chết tôi rồi! Tôi trù cô bị mấy tên nam nhân kia 'mần thịt', ba ngày ba đêm không xuống giường được!'
Bảo Bảo thầm hối hận vì lúc trước đã nói cho Dạ Nguyệt biết địa chỉ nhà mình, đồng thời không quên trù ẻo.
[ Dạ Nguyệt: đâu liên quan gì đến tui! Tại có người hỏi thì tui trả lời thui mà. Thật oan uổng]
"Chị, ai vậy ạ?" Tử Đồng kéo áo cô, sợ hãi gọi.
"Anh hả? Anh là vị hôn phu đẹp trai, tuyệt vời, tốt bụng, bla blo,...ủa mà nhóc, em là ai vậy? Sao lại bám dính vào vợ anh thế kia?"
Kei vuốt cằm, hất tóc, xoay a xoay làm dáng, tự kỷ nói một hồi mới nhận ra vấn đề 'nghiêm trọng', nhăn mày hỏi.
"A! Chị ơi! Anh ấy trừng mắt nhìn em, thật đáng sợ. Ô ô ô! Có phải là ảnh ghét em không chị?"
Tử Đồng hai tay ôm lấy eo của cô, gương mặt tinh xảo dán chặt vào bộ ngực căng tròn không ngừng chà xát, ngước một đôi ngập nước tử mâu nhìn cô nức nở.
Bảo Bảo đau lòng xoa mặt bé, yêu thương nói:
"Không đâu, Tử Đồng đáng yêu như vậy, sao lại có người ghét em được chứ? Anh ấy chỉ là lên cơn thôi, lâu lâu lên một lần ý mà, vô sự!"
"Thật sao?" Hai mắt còn ngấn lệ, Tử Đồng mơ hồ hỏi.
"So với kim cương còn thật."
"Ân! Em tin Bảo Bảo, anh ơi! Bị bệnh phải đi bệnh viện cho bác sĩ khám nha. Đừng chạy loạn làm mn sợ hãi nga!"
Lau đi trên mặt nước mắt, Tử Đồng cười tươi với cô rồi thương hại nhìn Kei, chân thành nói.
Kei: "...." Trong gió hỗn độn.

Richard: "..." Nín cười đến nội thương.
Người hầu nhóm: "..." nghẹn cười đỏ mặt.
Bảo Bảo: "ha ha ha! Tử Đồng thực đáng yêu nga! Lại còn lương thiện nữa chứ. Chị yêu em chết mất."
"Thật sao?" Hai mắt long lanh, Tử Đồng hỏi.
"Ân!" Mỗ nữ vô tâm nói bậy.
"Vậy khi em lớn lên chị làm cô dâu của em nha?"
"Ân! Ha ha!" Mỗ Bảo chỉ cho là lời nói đùa của con nít, không bận tâm đáp ứng rồi. Chỉ là tương lai bị người đến cửa cưỡng hôn thì....
"Tuyệt quá! Em cũng yêu Bảo Bảo nhất!" Tử Đồng reo lên, ôm chầm lấy cô nhảy tưng tưng.
"Rồi, chúng ta ăn sáng lẹ còn đi chơi nữa. Phải rồi! Em có muốn đi học không?" Bảo Bảo yêu thương xoa đầu bé cười nói.
"Có a! Em muốn học cùng Bảo Bảo nha!"
"Xuy, nhìn em chắc được 10 tuổi là cùng! Vợ yêu của anh nhưng là thiên tài nga! Đã tốt nghiệp các trường ĐH danh tiếng bên Anh rồi, không cần học nữa, mà dù có thì em cũng không học chung với cô ấy được đâu."
Kei khinh thường trêu chọc Tử Đồng, đổi lại một đôi ngấn nước mắt to cùng một loạt ánh mắt giết người của Bảo Bảo cùng người hầu nhóm.
'Má ơi! Đầu năm nay nói đùa cũng không dễ dàng gì! Có ngày chết như chơi!' Kei thầm nghĩ.
"Không, em muốn đi học." Bảo Bảo thản nhiên nói.
Richard cùng Kei kinh ngạc, đồng thanh hỏi:
"Tại sao?"
"Dù sao cũng không có việc gì làm. Chi bằng đi học, ôn lại kỷ niệm với mn. Với lại, cô ta cũng học trong trường, em còn chưa thanh toán nợ nần với hai mẹ con họ đâu!" Bảo Bảo mâu lóe hàn quang, lạnh lẽo cười.
Tử Đồng cảm nhận được sự phẫn nộ cùng hận ý trong cô, hàng mi dài cụp xuống che đi ánh sáng kỳ dị chợt lóe mà qua. Bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay cô, im lặng không nói gì.
Bảo Bảo mỉm cười nhìn bé, trong lòng ấm áp. Kei chợt lên tiếng:
"Honey! Em chắc là không có gì làm? Vậy mấy cái công ty em quăng cho anh thì sao?"
Bảo Bảo bắn ánh mắt giết người qua, cậu chàng chợt im lặng, Tử Đồng lại lên tiếng:
"Bảo Bảo, trong hè này em sẽ cố gắng để được học chung với chị."
Ánh mắt bé lóe kiên định, trịnh trọng nói, Bảo Bảo cười, nắm chặt tay bé:
"Chị chờ em!"
Kei và Richard không cho là đúng bĩu môi, người hầu nhóm chỉ cười nhìn họ.
Cầu cmt and vote nha! ^^!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui