"Thôi trễ rồi, tớ về trước đây." Nhìn xem đồng hồ trên tường, Bảo Bảo nói.
"Khoan đã Bảo Bảo, lâu lắm mới gặp lại, cậu định cứ thế mà đi sao? Không được, ở lại ngủ với mình." Tiểu Tuyết nhõng nhẽo nắm tay cô nói.
"Không được, hôm nay...mình mệt quá. Để lúc khác nhé. Bây giờ mình phải về, có gì liên lạc với tớ, số thì mình đã gửi cho cả hai rồi. Vậy nha."
Bảo Bảo mệt mỏi cười nói. Hôm nay cô thực mệt chết đi, nhìn Lý Duy và Âu Dương Phàm nói:
"Tiểu Tuyết và Thanh Loan là hai cô gái tốt, hy vọng hai người sẽ đối xử thật tốt với họ. Đặc biệt là anh đấy Âu Dương Phàm, tôi không biết anh nên tôi không nói trước.
Nếu để tôi biết họ bị tổn thương gì thì hai người chuẩn bị tinh thần đi là vừa."
"Yes, madam." Lý Duy dí dỏm giơ tay lên, làm tư thế chào trong quân đội nói.
"Đại tẩu yên tâm, tiểu đệ biết mà. Con mèo hoang này khó khăn lắm mới bắt được, đệ không ngu gì thả ra đâu." Âu Dương Phàm ôm lấy Thanh Loan, hôn nhẹ lên môi cô cười nói.
"Tên chết bầm! Sao mi dám ăn đậu hủ của ta trước mặt Bảo Bảo hả?" Thanh Loan đỏ mặt, tay nhỏ bé đấm thùm thụp vào ngực hắn.
"A? Ý em là về phòng, đóng cửa lại thì được hả? Ok. Sao cưng không nói sớm, anh đi liền đây." Âu Dương Phàm cố tình vặn sai ý nghĩa của cô, bế thốc cô lên, đi ra ngoài.
"A, anh..."
"Ha ha ha!" Mọi người cười vang, Thanh Loan xấu hổ chui vào ngực anh không dám chui ra.
"Mà khoan, cậu nói đại tẩu là sao?" Bảo Minh bắt lấy trọng điểm hỏi.
"À, cái này từ từ mấy người sẽ biết. Tôi mà nói ra chắc không được sống đến ngày ôm vợ về nhà mất." Âu Dương Phàm tiếp tục sự nghiệp ăn đậu hủ đáp.
"..." Không phải cậu vừa nói ra đó sao?
Lý Duy chính là cậu bạn thân hồi trước học chung lớp với các cô, anh chàng này vốn thích Tiểu Tuyết nhưng cô nàng có vị hôn phu nên không dám nói ra.
Những năm nay, anh biết rõ việc Lâm Hào dây dưa không rõ với Vũ Mị nhi làm Tiểu Tuyết buồn, luôn tranh thủ ở cạnh mỗi khi cô buồn, cuối cùng có được tình yêu của cô.
Còn Âu Dương Phàm là anh chàng lần trước ở trong bệnh viện, bắt gặp cảnh Thanh Loan tự tin chấm dứt cuộc hôn nhân đầy miễn cưỡng với Hoàng Diệp thì yêu phải cô.
Khác với Lý Duy, Âu Dương Phàm đã cho người điều tra rõ ràng mọi chuyện về cô rồi thi hành chiến thuật ôm vợ về nhà.
Nhờ vào gương mặt điển trai và độ dày so với bê tông chỉ có hơn chứ không kém, anh đã vô số lần chiếm tiện nghi của cô, bắt cô chịu trách nhiệm a linh tinh.
Và hôm nay, sau ba năm không ngừng ăn đậu hủ và dụ dỗ chú thỏ nhỏ, khi cô và Tiểu Tuyết vừa hủy bỏ hôn sự với bọn nam chủ kia, Âu Dương Phàm và Lý Duy đã nhanh chóng đi thuyết phục mấy lão ngoan đồng gả cháu gái cho họ.
Mấy lão già ban đầu sợ cháu gái vừa hủy hôn, tâm trạng u buồn nên không chịu.
Ai ngờ hai tên này có chuẩn bị, Âu Dương Phàm lôi mớ albums ảnh Thanh Loan "ăn đậu hủ của hắn" mà "không chịu trách nhiệm" ra, vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến Từ lão 'bất đắc dĩ' phải đồng ý.
Còn Lý Duy ghê hơn, anh chàng chỉ có đúng một bức ảnh hôn môi với Tiểu Tuyết nhưng biết sử dụng gương mặt 'bay be' của mình cùng sự e thẹn, chân thành của những người đang yêu thuyết phục Mạc lão.
Thành công thua phục Mạc lão gia tử, khiến lão không do dự đồng ý luôn.
Sự xong sau, hai tên dương dương đắc ý chạy đến phòng Tiểu Tuyết thông báo 'tin vui' khiến hai nàng hóa đá.
Thật ra hai nàng cũng thích họ nhưng mắc cỡ không dám nói, lại thêm vụ hủy hôn vừa rồi. Cho nên hai tên này mới quang minh chính đại ăn đậu hủ trước mặt bàn dân thiên hạ thế này đây.
"Ừm! Hai người đã nói là phải làm được đấy. Thôi, tôi đi trước đây. Tạm biệt mn nha."
Bảo Bảo nhìn họ mỉm cười, mở cửa ra về. Richard đi theo sau, Bảo Minh tiến lên định nói gì với cô thì bị anh chặn lại.
Bảo Bảo một mình rời khỏi Từ gia, mạn vô mục đích đi trên đường, trong đầu vang lên âm thanh của con chuột lang nước:
"Nhiệm vụ chính tuyến thay đổi số phận của ba nữ phụ vĩ đại trong truyện đã hoàn thành.
Tặng 30.000 exp, phần thưởng đi kèm là hạt giống di chuyển, hạt giống không gian, hạt giống cây tái sinh.
Lôi hệ, quang hệ, ám hệ cấp 1, quý khách hãy cố gắng để lên cấp các hệ. Một bản đồ không gian, có thể sử dụng trong mọi không gian mà quý khách xuyên qua.
Một nữ thần may mắn, luôn đem lại may mắn cho ký chủ, thỉnh dùng huyết khế để khế ước nó.
Sau khi khế ước nó sẽ theo khế chủ mãi mãi, cho dù khế chủ có đầu thai đi chăng nữa, nữ thần may mắn có khả năng thăng cấp nhờ một loại trái cây đặc biệt do mụ già bủn xỉn Shina tạo ra.
Tặng thêm một khả năng tiên tri, cũng có khả năng thăng cấp được nhờ cấp độ sức mạnh của chủ nhân.
Ừm! Tặng chừng đó thôi, tặng nữa chắc ta phá sản mất.
Sau ba năm, dựa vào hoàn thành các nhiệm vụ phụ tuyến khác nhau và vừa nãy hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến nữa thì quý khách đã có một số lượng exp khổng lồ.
Thành công thăng lên cấp 50, những lần thăng cấp tiếp theo sẽ không dùng tới exp nữa mà tùy vào việc hoàn thành nhiệm vụ của quý khách.
Về phần các hệ trong dị năng thì quý khách có thể dùng linh khí của nơi đây cùng trong thức hải để tu luyện, đừng lười biếng nhé, sẽ rất cần thiết đấy.
Vì bây giờ đã thăng cấp rất nhiều nên mấy hệ dị năng cũng được hưởng sái thăng cấp theo, phân biệt vì, thủy hỏa hệ cấp 15, có thể dung hợp, kim, mộc, thổ là cấp 13, quang, lôi, ám hệ là cấp 10.
Con chuột lang cùi bắp cũng thăng cấp thành trưởng thành kỳ, có thể tùy ý biến hóa.
Hãy tiếp tục cố gắng, vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ đang chờ quý khách đó."
Sau ba năm, cô ở nước ngoài tìm được gia tộc của mẹ, cùng mẹ đi hết quãng đường còn lại của bà. Không ngừng hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau để thăng cấp, đạt được rất nhiều bảo bối và bí kíp luyện võ.
Chế tạo thế lực riêng cho mình, mở rộng các công ty ở trong và ngoài nước.
Thân phận thật sự của cô đã được xác định, cô là Linh nữ hộ vệ chi nhất, đạt được truyền thừa của Hoa Tuyết Lam, có khả năng khống băng.
Đồng thời tìm được một nửa khác của mình _ Dạ Nguyệt Liên. Đừng hiểu nhầm, nửa này không phải nửa tình yêu gì gì đó đâu.
Dạ Nguyệt Liên là hộ vệ của hoa sen, cô ấy xuyên qua và thức tỉnh năng lực của riêng mình. Theo lý thì cô và cô ấy không thể tách rời, tuy hai mà một nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà phân ly.
Theo hoàn thành các nhiệm vụ, trí nhớ cũng dần quay về bên cô, nhưng ngoại trừ trí nhớ của Vũ Thiên Bảo trong kiếp trước ra thì phần trí nhớ của đệ nhất thế lại rất mờ ảo, như có như không một làn sương che phủ nó.
Tại sao cô lại đến thế giới này?
Tại sao cô và Nguyệt Liên lại tách khỏi nhau?
Và câu nói của con chuột lang nước hồi trước rằng cô đã chết là sao? Nó chỉ bảo là chính cô là người đã phong ấn ký ức kia lại nhưng không chịu nói cho cô biết.
Đâu đó trong tim luôn muốn trở về thế giới cũ vì một nguyên nhân nào đó.
Cô còn rất nhiều việc phải làm ở đó. Giải đáp lý do đến đây, trả thù cho cha mẹ, ừ, hình như chỉ có vậy, còn Thiên Thiên, con bé đang ở đây, chỉ là cô chưa tìm ra thôi.
Chuột lang nước bảo đến cấp 60, cô sẽ gặp được boss, người đó sẽ giải đáp tất cả thắc mắc cho cô.
Tâm nguyện của Bảo Bảo và mẹ đã xong rồi, bây giờ cô cần đấu với nữ chủ, bảo vệ người mình yêu thương khỏi cô ta, còn hai cha con kia....kệ đi.
Về phần nam chủ, ừm, có 5 người, Hoàng Diệp, Lâm Hào, Vũ Thiên Anh, Lê Tuấn Phong, chỉ còn một tên hắc,đạo chưa xuất hiện mà thôi, tên này có vẻ nguy hiểm, ừ, cần thận trọng.
Rồi, sắp hết hè rồi, tuy đã hoàn thành chương trình học bên Anh nhưng thời học sinh vẫn là vui nhất, tụi Tiểu Tuyết vẫn chưa học xong, nữ chủ cũng ở đó, hay là vào trường góp vui nhỉ?
Chắc sẽ thú vị lắm, hi hi!
'chủ nhân thật nhiều ý xấu nha! Bất quá tiểu huyết thích.'
Chú chuột lang nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành, nguyên lai nó không phải chuột, mà là...kỳ lân. Aiz, khó tin thật, giờ nó có thể biến hóa thành bất cứ con gì khi ở bên cô, vì nó toàn thân màu đỏ nên cô gọi nó là tiểu huyết.
Mà kể cũng lạ, dường như nó rất thích tiểu bạch của cô thì phải. Tiểu bạch là con rắn nhỏ màu trắng, sủng vật của cô lúc còn ở địa cầu, kỳ lạ là khi cô thăng cấp, nó sẽ như tiểu huyết vậy, cũng lột da rắn thăng cấp theo.
Giờ nó đã bự như một con trăn rồi, chiều dài 30m, làn da sặc sỡ bóng loáng, dưới ánh mặt trời còn chiết xạ ra bảy sắc cầu vồng nữa.
Nọc độc thì khỏi nói, chỉ một giọt thôi, đủ giết một ngàn người đấy, hệt như axit ăn mòn vậy, nhưng rất chậm, khi chạm vào da người, nó như một giọt nước thẩm thấu qua da, đi khắp nơi trong cơ thể, từ từ khiến người dính độc chết trong đau đớn.
Hai đứa nhóc này là cánh tay đắc lực của cô trong bóng tối, ba năm qua, không gian trong thức hải không ngừng được cô bổ sung bằng các sinh vật khác nhau, mỗi khi thăng cấp, hệ thống sẽ tặng một ít, cô đem vào một ít, biến thành bây giờ trong thức hải không khác gì một thế giới.
Được rồi, không nghĩ nữa. Quan trọng nhất là làm sao để trở về, aiz, Bảo Bảo lại buồn rầu.
'Ta không biết có chuyện gì đã xảy ra với con nhưng...con là một người vô cảm.
Tình ti của con đã bị chặt đứt, ta cũng không biết làm sao để nó quay trở về. Có lẽ, khi mở ra phần ký ức bị phong ấn kia...con sẽ bình thường.'
Vô cảm? Cô là người vô cảm sao? Không có tình yêu, khuyết thiếu tình cảm, là vì cô và Nguyệt Liên bị tách ra sao?
Thật nhức đầu! Mình phải làm sao đây? Thiên Thiên, rốt cuộc em ở đâu?
Bảo Bảo đau đầu vò vò tóc suy nghĩ, chợt một vật lạ đụng vào người cô, cô cúi đầu, là một đứa bé!
Toàn thân dơ bẩn, vài chỗ trên quần áo bị rách, gương mặt lem luốc, một đôi to tròn tử mâu nhìn cô đầy mong đợi, nó nói:
"Chị ơi! Em...đói quá, lạnh nữa. Không ai quan tâm đến em cả, họ xua đuổi em. Chị....chị đừng xua đuổi em nha...hic...em sợ lắm...hu hu...."
Xoa nhẹ mái tóc rối bù của nó, cô dịu dàng nói:
"Sẽ không! Em có bằng lòng tin tưởng chị không?"
"Ừm!" Nó mở to mắt, nhìn cô kiên định gật đầu.
Cô cười, bế nói lên:
"Vậy đi nào! Chị đưa em về nhà nhé! Từ giờ, chị sẽ là nhà của em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...