Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta! FULL


Hồng Nha tiến tới trước mặt nàng, không nói không rằng liền đem toàn bộ khay cơm hất đổ xuống đất.

"Ngươi..." Đình Nguyệt Hy mới thốt ra một chữ đã ho hai tiếng.

Nàng quả thật đã bị nhiễm phong hàn, ngay cả sức lực để đi ra hoa viên hái thuốc chữa trị cũng không có.

"Hiền phi nương nương, Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, một ngày chỉ có thể cho nương nương một bát cháo trắng cùng một chén nước mà thôi, cơm canh thịnh soạn như thế này thì thật không đúng với cung quy rồi!" Hồng Nha cực kì thư thả đem toàn bộ cơm cùng thức ăn dẫm nát, "Người muốn ăn, thì tự mình bò đến nhặt lên ăn, còn không thì chịu đói đến chết đi!"
"Hoàng hậu dám đối xử với bổn cung thế sao?" Đình Nguyệt Hy hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhợt nhạt thốt ra từng câu từng chữ đều là giá lạnh, "Bổn cung chỉ là đóng cửa cấm túc, Bệ hạ cũng không có tước đoạt phân vị của bổn cung, bây giờ bổn cung vẫn còn là Hiền phi chính nhị phẩm, hà cớ gì lại để cho một nô tỳ như ngươi thỏa sức chà đạp?"
"Hiền phi?" Hồng Nha cười lớn, "Hay cho hai chữ 'Hiền phi', để nô tỳ nói cho nương nương nghe, bây giờ người đã thất sủng rồi, sủng ái của Bệ hạ, tín nhiệm của Thái hậu, Bát công chúa bỏ mạng, Ngũ hoàng tử tài hoa xuất chúng cũng bị đưa đến Long Tôn sở, bản thân người cũng bị giam cầm, nương nương đã đánh mất từng cái từng cái một, bây giờ người còn cái gì để mà huênh hoang tự đắc với ta nữa đây?" Dứt lời, nàng ta liền nâng cằm nàng lên, móng tay trắng nõn cào một đường dài lên má của nàng, "Nô tỳ sao? Hiền phi nương nương, người đừng quên, xuất thân của người cũng là cung nữ bần tiện, người không có cao sang hơn ai đâu! Đừng vội tự mãn quá sớm!"
Nối đoạn, nàng ta hất cằm nàng sang một bên, cả thân thể yếu ớt của Đình Nguyệt Hy vô lực ngã xuống sàn, Hồng Nha cũng không có tha cho nàng, lập tức dùng hài đế gỗ đạp thẳng lên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của đối phương.

Không chỉ đạp, nàng ta còn đè nghiến lên vết thương trên mặt nàng, chính là muốn đem mặt nàng đạp nát như thịt băm mới thôi.

"Hiền phi nương nương, người đau lắm đúng không?" Hồng Nha mỗi lúc càng dùng lực mạnh thêm một bậc, "Có cảm thấy bản thân mình giờ phút này nhu nhược lắm không? Yếu đuối lắm không? Thê thảm lắm không? Bần tiện lắm không?" Nàng ta cười ha hả một tiếng: "Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tỳ phải từ từ chà đạp nương nương, khiến nương nương sống cũng không được, chết cũng không xong!"
Song, nàng ta liền dùng mũi chân đá vào cằm nàng một cái, đầu nàng theo đó cũng va đập mạnh vào thành giường, máu đỏ hòa lẫn với mái tóc màu nâu trà, nhỏ tí tách trên sàn phòng càng thêm nổi bật.

"Ngươi, vào băng bó cho nàng ta đi, đừng để cho nàng ta phải chết!"
Ra lệnh cho tiểu cung nữ đang sợ sệt núp ngoài cửa xong, Hồng Nha mới cười một tràng dài, thõa mãn rời đi.

...!
Khi Đình Nguyệt Hy tỉnh dậy, lại thấy đầu đau như búa bổ.


"Hiền phi nương nương, người tỉnh rồi." Tiểu cung nữ kia vội chạy đến nâng người nàng dậy, lo lắng nhìn về phía cánh cửa đang mở toang một cái, chỉ sợ ả Hồng Nha kia lại bất thình lình xuất hiện.

Thấy an toàn rồi, tiểu cung nữ mới hướng nàng nói: "Đầu nương nương bị va chạm mạnh lắm, còn mất máu rất nhiều, nương nương uống chút cháo loãng trước cho đỡ đói, lát nữa nô tỳ ra ngoài rồi, sẽ lén đem thức ăn vào đây cho nương nương."
Nói rồi, nàng ta đem miệng bát đặt ở môi nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Nương nương, ráng ăn một chút, người đã không ăn gì từ sáng hôm qua đến giờ rồi, nếu còn không dùng tạm, nhất định sẽ không sống nổi."Đình Nguyệt Hy khó khăn mở miệng, uống hết bát nước cháo loãng kia.

Hồng Nha một tay che trời, tác oai tác quái ở Phượng Thiên cung, người ngoài không biết rõ nội tình bên trong, nói Đình Nguyệt Hy đơn giản chỉ bị đóng cửa tự kiểm điểm mà thôi.

Trừ cái đó ra thì việc ăn, mặc, ở, của nàng đều vẫn như trước.

Nhưng họ thật sự không biết nàng phải chịu đựng những gì.

"Ngươi tên là gì?" Nàng mở mắt nhìn tiểu cung nữ trước mặt, nhịn không được, hỏi: "Sao lại đối tốt với ta như vậy?"
"Nô tỳ là Di Giai, cùng Dương Như là bằng hữu, nàng nhờ nô tỳ chiếu cố nương nương, huống hồ chi ngày trước nương nương còn cứu nô tỳ một mạng."
"Ta cứu ngươi?" Đình Nguyệt Hy ngẫm lại một lúc, cũng không nghĩ ra được mình đã gặp Di Giai này ở đâu?
"Nương nương có thể không nhớ rõ nô tỳ, nhưng nô tỳ khắc cốt ghi tâm bóng dáng của nương nương." Di Giai cười nói: "Điện tuyển tú năm đó, có một tiểu chủ đã dùng giày dẫm lên mặt nô tỳ, là nương nương đứng ra bảo hộ cho nô tỳ, từ đấy, nô tỳ đối nương nương thiếu một đại ân, nay cứ xem như những việc nô tỳ đang làm là trả ơn vậy."
Thì ra là cung nữ ngày đó, nàng hôm ấy chỉ lo trừng trị tiểu chủ kia, căn bản là không nhìn rõ dung nhan tiểu cung nữ bị ức hiếp.

Di Giai lấy ra một viên thuốc tròn nhỏ màu đen bóng, "Đây là thuốc Dương Như nhờ nô tỳ mang vào, nương nương, người mau uống, sẽ trị được bệnh của..."
Chỉ là, viên thuốc vừa chạm đến môi nàng, đã bị một bàn tay khác bắt lấy.

"Ta xem thử, thì ra bên cạnh ta vẫn còn có nội gián!" Hồng Nha ném viên thuốc ra ngoài sân, sau đó lại túm lấy tóc của Di Giai, đập đầu nàng ta vào cạnh bàn, ánh mắt lập tức đỏ ngầu như thú dữ, "Ai cho phép tiện tỳ ngươi phản bội ta! Phản bội Hoàng hậu nương nương!"

"Hồng Nha tỷ tỷ tha mạng! Tha mạng! Sau này ta tuyệt đối không dám nữa! Không dám nữa!" Di Giai kêu gào thảm thiết van xin, nhưng Hồng Nha cũng không có dừng lại.

"Cái thể loại phản bội chủ nhân như ngươi, có chết cũng đáng!" Hồng Nha hét lên một tiếng, tiếp tục đập đầu đối phương vào cạnh bàn, đến khi vầng trán cao trắng nõn nhuộm đỏ một tầng máu tươi, nàng ta vẫn là không buông tha.

Đánh mắng Di Giai chán chê rồi, Hồng Nha liền cho hai thị vệ vào khiêng nàng ta đi, sau đó liếc nhìn Đình Nguyệt Hy đang bất lực nằm trên giường một cái, hừ lạnh rồi rời đi.

...!
Phượng Nghi cung.

Hôm nay, tâm tình của Hoàng hậu có vẻ rất tốt, nàng ta đã mang thai hai tháng, đang thảnh thơi đi dạo trong sân viện.

Hái lấy một đóa hoa mẫu đơn nở rực rỡ cài lên bên tai, Hoàng hậu ngồi xuống bàn đá, bắt đầu gảy đàn.

Dáng vẻ này khi xưa, chính là dáng vẻ mà quân vương yêu thích nhất.

Hoàng hậu còn nhớ ngày đó, bản thân mình còn là Thái tử phi, khi ấy nàng ta vừa đàn vừa ngân nga hát, bên cạnh lại có một nam hài tử mười ba, mười bốn tuổi đứng thổi sáo, hòa vào khúc đàn du dương, tạo thành những âm điệu trầm bổng mà tinh tế.

Sau khi điệu nhạc kết thúc, hắn lại yêu chiều nhìn nữ hài nhi một cái, sau đó lại chọn ra một đóa hoa mẫu đơn nở kiều diễm nhất, xinh đẹp nhất cài lên tóc nàng ta.

Sẽ còn mở lời khen nàng ta thật xinh đẹp...!
...tựa như quốc sắc thiên hương đang dần nở rộ.


Kể từ ngày đó, nữ hài nhi kia đã từ bỏ đi loài hoa cúc nở vàng rực chói lọi dưới ánh mặt trời, chuyển sang yêu thích loài mẫu đơn chân quốc sắc, trầm tĩnh mà ưu nhã này.

Chỉ vì một lời nói của nam nhân mình yêu, nàng ta sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ mà chiều theo ý hắn.

"Hoàng hậu nương nương." Một giọng nói từ sau lưng cất lên, cắt đứt nhã hứng của Hoàng hậu, cắt đứt khúc nhạc tuyệt luân trầm ổn...!
...cũng cắt đứt đi mảng kí ức xa xôi mà Hoàng hậu đang cố gắng hồi tưởng lại.

Quay trở về thực tại, Hoàng hậu buông lỏng những ngón tay trên dây đàn, từ từ đứng dậy, ngoảnh mặt nhìn về phía sau.

"Diễm phi?"
"Hoàng hậu nương nương." Quý Tuệ Lam tiến đến, ngón tay nhẹ lướt trên những sợi dây đàn, không theo bất cứ một quy luật nào, âm điệu cùng cực khó nghe, "Hiền phi ở Phượng Thiên cung chịu đựng ủy khuất, trong thời gian này, Bệ hạ đang cùng Thừa tướng và Thái úy đại nhân nghị sự tác chiến với Cao Quốc, nhưng nếu Bệ hạ hoàn thành xong chính sự, trở lại sủng hạnh hậu cung, nếu Bệ hạ biết được chuyện này, khi đó nương nương sẽ giải thích thế nào với người đây?"
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Quý Tuệ Lam.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Chẳng hay, Diễm phi muội muội có cao kiến gì?"
"Thần thiếp quả thật là có cách rồi, nhưng không thể nhận nổi hai từ 'cao kiến' của Hoàng hậu nương nương ban cho." Quý Tuệ Lam nhìn Hoàng hậu, mỉm cười hết sức ngây thơ: "Dụ dỗ nàng ta trốn khỏi cung, sau đó...!để Bệ hạ tự mình bắt được, khi đó, chẳng phải là phi tử tự tiện trốn khỏi Hoàng cung, phạm phải đại tội không thể dung thứ hay sao?"
Phàm là phi tử nơi cung cấm, không cần biết là sủng phi hay bị ghẻ lạnh, nếu dám tự tiện bỏ trốn, không chỉ làm ảnh hưởng đến bộ mặt của cả Hoàng gia, mà còn phạm phải đại tội khi quân phạm thượng, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, bản thân lại phải ra pháp trường chịu cảnh chém đầu thị chúng.

"Diễm phi, lời muội nói nghe thật lạ." Hoàng hậu thư thả ngồi xuống ghế, "Chẳng phải bây giờ Bệ hạ đang rất sủng ái muội đó sao? Muốn vàng có vàng, muốn châu báu có châu báu, người còn vì muội mà hạ lệnh xây hẳn một Bảo Hương lầu sơn son thếp vàng, lộng lẫy không sao kể xiết! Những phi tần nhập cung được sủng ái cũng chưa có ai có thể bằng muội, liệu Bệ hạ sẽ vì một 'phế phi' như nàng ta mà từ bỏ muội sao?" Hoàng hậu nhẹ mỉm cười, "Chỉ cần có muội ở bên, căn bản Bệ hạ sẽ không thể biết được."
"Hoàng hậu nương nương, theo như thần thiếp thấy, Bệ hạ đối xử với Hiền phi...!vô cùng đặc biệt!"Quý Tuệ Lam cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoàng hậu, vươn tay nhận lấy chén trà mà cung nữ dâng đến, tao nhã uống một ngụm.

"Muội nói vậy, là có ý gì?" Hoàng hậu ngờ vực hỏi lại, chẳng lẽ...!
Thấy sắc mặt khó coi của Hoàng hậu, Quý Tuệ Lam gật đầu nói, "Rất có khả năng!"
...!

"Nước..."
Bên trong Phượng Thiên cung, Đình Nguyệt Hy yếu ớt nằm trên giường, lăn qua lăn lại cả buổi nhưng không mở mắt ra nổi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đôi môi khô khốc chỉ phun ra được một chữ: "Nước..."
Một tiểu cung nữ đi tới, trong tay cầm một cái chén trà nhỏ, cũng không phải đưa cho nàng mà là đưa cho Hồng Nha đang ngồi trong phòng.

Hồng Nha uống một ngụm trà, cười nhạt một tiếng: "Mỗi ngày một chén nước lã.

Chẳng phải hôm nay đã đưa tới rồi sao?"
Đình Nguyệt Hy vốn đang mang bệnh, chẳng những không được chữa trị, ngược lại còn bị cắt xén đồ ăn, mỗi ngày chỉ ăn một bát cháo loãng và uống một chén nước, thường chưa đến ban đêm đã đói bụng đến mức hai mắt choáng váng, chỉ có thể nằm ngủ trên giường, thứ nhất có thể bớt tiêu hao năng lượng, thứ hai...!ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy đói bụng nữa.

"Bệ hạ chỉ ra lệnh cấm túc ta, nếu ta chết thì ngươi còn mạng sao?"Đình Nguyệt Hy gắng gượng mở mắt ra, cảnh vật trước mắt mơ hồ như ảo như mộng, hơi thở yếu ớt nói ra từng chữ.

Hồng Nha cười nói: "Hiền phi, người cứ yên tâm đi, khi người chết rồi, nô tỳ sẽ lan truyền khắp hậu cung tin tức: 'Hiền phi tính tình cương liệt, vì bị cấm túc mà phải chịu đả kích nặng nề, không gượng dậy nổi, uất ức thành bệnh', khi đó, ngay cả Bệ hạ cũng không thể trách tội nô tỳ rồi."
Để làm được như thế cũng không phải là chuyện gì khó, vì trong hậu cung này muốn làm một phi tử thất sủng 'bệnh chết', thật sự là quá mức đơn giản.

"Ngươi...!nếu muốn ta chết, sao không giết ta ngay đi?"
"Nếu như một dao giết chết người thì thật dễ dàng quá!" Hồng Nha cười nói, "Hiền phi, người phải sống trong dằn vặt đau khổ, trong ai oán không ngừng, Hoàng hậu nương nương của nô tỳ mới thấy thõa mãn."
Hồng Nha đem toàn bộ số nước trà còn trong chén hắt vào mặt nàng.

Đình Nguyệt Hy nhắm tịt mắt lại, nước trà này đã không còn mới nữa, mùi hôi nồng nặc nhất thời bám hết lên người nàng.

"Hiền phi, cố gắng tận hưởng đi, dù sao, người cũng đã thất sủng rồi, nô tỳ không sợ đâu! Ha ha ha!" Hồng Nha cười lớn rồi bỏ đi.

Thấy bóng dáng Hồng Nha khuất khỏi tẩm cung của nàng rồi, Đình Nguyệt Hy mới nằm vật ra giường, hai mắt nàng từ từ khép lại, nhỏ giọng thều thào, "Tỷ tỷ, muội mệt quá, thật sự muốn ngủ, muội muốn ngủ một giấc ngủ ngàn thu vĩnh viễn, để khỏi phải chịu nỗi sỉ nhục này nữa...!nhưng..." Nàng lại lập tức mở to mắt ra, đôi ngọc lục bảo sáng lên hữu thần, tựa như một đốm lửa đỏ hồng nổi bật giữa đống tro tàn, "Nhưng muội không thể chết, lúc này muội càng không thể chết! Muội chưa dùng máu của Hoàng hậu cúng tế cho tỷ và Tứ hoàng tử, chưa rửa hận những việc Hoàng hậu đã làm với muội, với con của muội! Chưa trả thù Diễm phi hại Nhan Nhan của muội chết oan, muội có chết cũng không cam tâm!"
Hết chương 125..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận