Xuyên Không Gặp Định Mệnh
* VIỆN PHÍA ĐÔNG*Mọi người ra vào tấp nập, tập trung cao độ không dám một chút lơ là, trước cửa phòng, tiểu Yên mặt lạnh băng, quanh người hàn khí tỏa ra nghi ngút làm không khí vốn căng thẳng lại càng căng thẳng hơn, Cung Minh Tường sắc mặt cũng vô cùng lo lắng nhìn vào trong phòng.
không khí căng thẳng này sẽ còn tiếp tục nếu của phòng không bị một lực đẩy mở ra. Thấy tiểu Tuyết từ trong phòng bước ra, tiểu Yên gấp gáp bước lại hỏi:
“ Tiểu Linh sao rồi...”
“ Cũng may vết thương không lớn, nhưng khá sâu, tiểu Linh bị mất máu nên tạm thời đang hôn mê...nhưng đừng lo vài canh giờ nữa sẽ tỉnh thôi...”
“ Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm ra chuyện như thế này..”
Cung Minh Viễn phẫn hận lên tiếng, ai mà có thể to gan như vậy dám cả gan trong Thành của hắn làm loạn, nếu để hắn tra ra được nhất định sẽ trừng trị thật thích đáng.
“ Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì bản vương xin cáo từ trước...”
“ Vậy được làm phiền vương gia quan tâm rồi..”
“ Ta cũng còn một số việc cần giải quyết không làm phiền các vị nghỉ ngơi..”
“ Hảo...”
Trong phòng, tiểu Yên nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của tiểu Linh mà đau lòng, nếu lúc đó nàng chú ý hơn, quan sát kĩ hơn thì tiểu Linh sẽ không bị thương, nàng hứa những kẻ làm tiểu Linh bị thương sẽ phải trả giá gấp vạn lần cho những gì họ đã gây ra cho tiểu Linh...nhất định. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của tiểu Yên, tiểu Tuyết cũng thầm hứa với lòng mình sẽ khiến bọn người đó chết không toàn thây.
“ Tiểu Tuyết ngươi có biết bọn người ám sát chúng ta là ai không??...”
“ Ta nghĩ bọn hắc y nhân hôm nay chính là bọn người đã ám sát Duệ nhi lúc trước..”
“ Sao ngươi lại nói như vậy, lẽ nào...”
“ Đúng vậy, lúc giao đấu với bọn hắc y nhân ta có nhìn thấy trên cổ bọn họ có một hình xăm hình chim ưng rất giống với bọn người đã ám sát Duệ nhi lúc đó...”
“ Vậy....bọn họ ám sát chúng ta hôm nay là để trả thù...”
Nói đến đây giọng nói tiểu Yên lạnh lùng, ánh mắt thị huyết, các ngươi cứ chờ đó cho ta...
“ Ngươi có nghĩ như ta không tiểu Tuyết...”
Tiểu Yên như nghĩ tới gì đó, ngẩn đầu nhìn tiểu Tuyết.
“ Tâm ý của hai ta luôn tương thông với nhau tiểu Yên... ngươi định chừng nào sẽ thực hiện...?”
“ Ta muốn càng sớm càng tốt...trong những ngày sắp tới ngươi hãy tận lực giúp tiểu Linh trị thương, ngay khi vết thương khỏi chúng ta sẽ rời đi...”
“ Được... nhưng tiểu Linh không quen cảnh chết chóc, nếu đi theo chúng ta... ta sợ...”
“ Ta thấy vương gia là người tốt, ta sẽ nhờ ngài ấy để ý tiểu Linh...”
“ Được vậy ngươi đi nói với ngài ấy một tiếng trước đi, ta sẽ dùng thần lực giúp vết thương của tiểu Linh lành lại nhanh hơn...”
“ Tiểu Linh tỉnh lại thì nói với ta một tiếng, bây giờ ta sẽ đi thương lượng với vương gia...”
“ Được...”
Tiểu Yên ra khỏi phòng liền đi gặp Cung Minh Tường nhờ hắn chăm sóc tiểu Linh giúp các nàng, Cung Minh Tường cũng đồng ý còn nói sẽ nhận tiểu Linh là nghĩa nữ, thật ra trong nhà hắn cũng không có nhiều con cái chỉ có mỗi Duệ nhi, phu nhân hắn sau khi sinh Duệ nhi thì không thể mang thai được nữa khiến hắn cũng rất đau lòng nay có một nghĩa nữ vừa tài hoa vừa xinh đẹp như vậy sao lại không bằng lòng cơ chứ nếu có thể hắn còn muốn nhận cả ba người nữa cơ.
Tiểu Tuyết trong phòng tận lực dùng linh lực giúp tiểu Linh trị thương, dùng những loại thước tốt nhất, đan dược tốt nhất, trong vòng một canh giờ vết thương cũng coi như đã được lành nhìn xơ qua không thể nhận ra được chỗ đó từng bị thương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...