Chương 9
Celtic đem ba la quả đưa cho Bạch Mục, nhìn cậu vẻ mặt vui vẻ tiếp nhận, hắn trong lòng tràn đầy ôn nhu.
Không biết vì cái gì từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn muốn thấy mọi nhất cử nhất động của cậu không muốn bỏ sót chi tiết nào.
Bạch Mục mượn dao găm, đem quả cắt ra.
Lộ ra thịt quả trắng trẻo vươn lưỡi ra nếm thử, y hệt.
Tốt quá sau này cậu không lo lắng không có muối ăn nữa.
“Celtic, cảm ơn ngươi.” Bạch Mục gọt vỏ sau đó cắt đôi ra, vắt nước của nó dùng để nướng thịt còn mấy quả còn lại cất vào một góc khi nào cần thì có mà dùng.
“Không cần phải cảm ơn.” Nhìn Bạch Mục vui vẻ, Celtic trong lòng cũng cao hứng.
Tiếp theo Bạch Mục cùng Angelo đem ba la quả vắt ra nước thoa đều lên thịt, sau đó đặt lên nướng, nướng được một lúc lại kêu Lôi Triết đem thêm ba la quả lại, thoa lên một lần nữa.
Celtic và Lôi Triết tò mò nhìn hai người dùng nước quả nướng thịt, mùi hương thoang thoảng trôi nổi trên không khí, ngửi vào có vẻ không tệ lắm.
Nhìn thịt nướng có vẻ chín Bạch Mục dùng dao găm cắt một miếng nhỏ nếm thử, ừm khá ngon nhưng mà còn thiếu vài loại gia vị, nhưng ít ra so với đồ ăn không có gia vị tốt hơn nhiều.
Cơm canh dọn lên mấy người quây quần bên bàn đá ăn thịt nướng, uống canh, một buổi ăn thỏa mãn.
“Bạch Mục đại ca, có phải hay không khi nấu ăn dùng ba la quả sẽ khiến đồ ăn ngon hơn".
Angelo sau khi trải qua bữa ăn no nê so với trước kia quả thật mùi vị khác hơn rất nhiều, không nghĩ tới ba la quả còn có thể dùng như vậy.
“Đúng vậy, về sau ngươi chỉ cần bỏ một ít vào là được, bất quá để lâu quá không tốt, ngày mai chúng ta thử nấu muối ra, như vậy muối sẽ để được lâu hơn".
Bạch Mục thấy Angelo hoạt bát trong dễ thương vô cùng.
“Bạch Mục đại ca, trên người ngươi mặc cái gì vậy? Nhìn không giống da thú của bọn ta".
Taber nhìn Bạch Mục mặc bộ đồ rất là kì quái, nó chưa bao giờ thấy cái này.
Lúc đại ca chở giống cái này về nó muốn hỏi rồi mà bị thịt bò khô dụ dỗ nên quên bén mất.
“À cái này à, ở nơi ta sống nó gọi là vải bông.
Dùng để làm quần áo mặc vào rất thoải mái, hơn nữa mùa hè cũng không nóng".
Bạch Mục giải thích cho chú sư tử nhỏ.
Hai tên thú nhân kia cũng dựng lỗ tai nghe.
“Ồ, Bạch Mục đại ca vậy bao giờ chúng ta mới được ăn thịt bò khô".
Tuy rằng hôm nay thịt nướng ăn rất ngon, nhưng Taber vẫn là nhớ thương thịt bò khô Tây Tạng mĩ vị kia.
“Không biết, phải đợi tìm đủ gia vị mới được".
Bạch Mục buồn cười, tiểu sư tử thật đúng là tiểu tham ăn.
“Àaaaaaa.” Taber có chút thất vọng, cũng không biết khi nào mới có thể tìm đủ cái gọi là gia vị.
“Bạch Mục ngươi ăn nhiều một chút đi.” Celtic xé một miếng thịt nướng đặt vào chén gốm của cậu, hắn thấy cậu ăn rất ít, tưởng gì mới ốm yếu như vậy.
“Cảm ơn, ta tự ăn được mà".
So với thịt nướng cậu thích uống canh cá đắng hơn, uống vào không có chút đắng, vị ngọt quẩn quanh đầu lưỡi khiến cho mùi dầu mỡ trôi đi không ít.
Hơn nữa cậu đã ăn no, Bạch Mục nhíu mày nhìn miếng thịt, so sánh sức ăn của mình với Celtic thấy khác một trời một vực.
Bạch Mục căng da đầu ăn xong miếng thịt trong chén, cảm giác no căng bụng luôn rồi.
Thấy Celtic định đưa thêm miếng thịt cậu vội cản lại.
"Ta ăn no rồi".
“Ngươi ăn ít quá.” Celtic nhìn cậu gầy yếu quá cần phải béo thêm nữa mới đáng yêu, ăn ít như vậy khó trách dáng người như vậy.
“Ta đã ăn no rồi, không thể ăn thêm".
Bạch Mục kiên quyết cự tuyệt.
“Bạch Mục đại ca ngươi ăn ít như vậy, khó trách cơ thể lại không bằng thú nhân".
Angelo nhớ tới Bạch Mục quả quyết mình là thú nhân trêu chọc nói.
“Ta thực sự nhỏ con sao?".
Bạch Mục buồn bã nghĩ ở hiện đại mình cũng được xem là cao, giờ tới đây toàn bị chê nhỏ thôi.
“Đúng vậy, ngươi không để ý sao, ngươi nhìn qua cùng lắm hai mươi thôi, một chút vẫn không nhìn ra ngươi bằng tuổi đại ca".
Angelo nghiêm túc gật đầu.
“Vậy sao?” Bạch Mục kỳ quái, chẳng lẽ lúc xuyên tới đây mình được trẻ lại vài tuổi.
Mấy người xung quanh cũng gật đầu phụ họa.
Bạch Mục nghĩ thầm phải tìm cơ hội lén đi vào không gian soi gương mới được.
Bữa cơm này so với trước kia nhiều hơn gấp bội, Angelo may mà chuẩn bị đủ nên không có thiếu ăn.
Ăn cơm xong trời cũng bắt đầu tối, Lôi Triết đứng dậy tạm biệt đi về.
Bạch Mục giúp đỡ Angelo dọn dẹp chén, tiếc là nơi này không có đũa, trong bộ đồ ăn chỉ có chén, bình gốm và một cái muỗng thô sơ.
Cậu nghĩ thầm ngày mai nhờ Celtic dẫn ra ngoài đi dạo để quen thuộc với nơi này, nếu may mắn còn có thể kiếm được chút thực vật giống thời hiện đại.
Mỗi ngày đều ăn thịt là một thống khổ mà.
Celtic đem đồ đạc của mình và nhóc Taber dọn ra ngoài động, chỗ của họ thì nhường lại cho Bạch Mục ở.
Hắn cùng Taber ở bên ngoài là được, thú nhân không sợ chút gió đêm, bên ngoài có dự phòng một cái giường đá nên cũng không lo thiếu chỗ ngủ.
Celtic đem mấy tấm da lông tốt nhất trải lên giường đá, sau đó dùng một tấm da thú đẹp nhất treo lên làm cửa, sẵn tiện có thể giữ ấm được một chút, như vậy ban đêm Bạch Mục cũng không lo lắng về lạnh nữa.
Trời tối, ở nơi này không có đèn hay hoạt động gì nên nhà nào cũng ngủ sớm.
Bạch Mục nhìn Celtic từng li từng tí chuẩn bị giường ngủ cho mình trong lòng ấm áp không thôi.
Ban đêm, Bạch Mục chờ mọi người ngủ hết tiến vào không gian, nhưng cậu lại không biết khi vào không gian hơi thở cậu cũng biến mất, cùng lúc này Celtic tưởng chừng đã ngủ lại mở mắt ra.
Trong không gian không có buổi tối, bàu trời trong xanh cùng những áng mây trắng, bên trông không gian thật yên tĩnh.
Bạch Mục định sẽ thả một vài động vật nhỏ vào đây cho sinh động.
Bạch Mục đi vào gian phòng ngủ, bên trong không chỉ có giường cùng tủ quần áo, còn có cái giá sách rất lớn.
Bạch Mục đi đến trước tủ quần áo, đó là tủ kiểu cũ gỗ đỏ.
Ở giữa có một cái gương được khảm vào tủ.
Bạch Mục nhìn vào gương, lần đầu tiên soi gương từ khi xuyên tới dị giới.
Làn da so với trước kia khỏe mạnh hơn, nhìn sơ qua quả thật trẻ hơn trước vài tuổi, khó trách bọn họ nói mình thoạt nhìn hai mươi tuổi.
Bạch Mục mở tủ quần áo, bên trong có quần áo bốn mùa.
Tất cả đều là đồ nam, nhưng từ lúc cậu vào đây chưa có thấy ai khác ngoài mình, Bạch Mục lấy một bộ đồ ướm thử, hơi lớn nhưng vẫn mặc được.
Ngăn dưới tủ còn có quần lót mới.
Cái này làm cho cậu vui vẻ hồi lâu, không còn lo sau này sẽ thả rông nữa.
Bạch Mục xem xong tủ quần áo, đi đến giá sách nghiêm túc đánh giá.
Bên trong có sách nông nghiệp, luyệt thép, rèn sắt, ngay cả bản thiết kế xây nhà cũng có, nào là nhà thổ, nhà đá, nhà ngói, nhưng không có bản thiết kế của giàn giáo.
Bạch Mục lấy ra một quyển lật xem, phát hiện nhìn sơ qua có vẻ khá dễ hiểu.
Không biết chủ nhân của nó làm gì, mấy quyển sách đều để lung tung.
Bạch Mục lấy một quyển sách, bên trong còn có hình minh họa có lẽ Angelo có thể học được.
Cuối cùng Bạch Mục nhìn thoáng qua cái giường gỗ như năm 60, nghĩ thầm không biết Celtic có thể làm được không.
Thôi để sau này tính làm chuyện giường chiếu, bây giờ quan trọng nhất là cải thiện đồ ăn ở bộ lạc.
Bạch Mục lại nhìn qua hai gian phòng khác, cũng y như căn phòng trước giường gỗ, tủ quần áo, tuy quàn áo có chút cũ nhưng so với da thú tốt hơn nhiều.
Có nột gian phòng ngủ khác cậu tìm được một cái rương chứa đồ dùng tắm rửa.
Xem xong phòng ngủ, Bạch Mục mới bắt đầu đánh giá phòng khách, này vẫn là lần đầu tiên cậu nghiêm túc tham quan trong không gian, lúc trước có việc vẫn không xem kĩ.
Trong phòng khách một bên bày cái bàn vuông, còn có mấy cái ghế.
Bên kia thì có ghế mây cùng bàn trà.
Trong phòng khách còn có một góc có cầu thang dẫn lên lầu hai, cậu lần trước chưa có đi lên xem nên không biết ở trên đấy có gì.
Lời editor: có vài chỗ mình để "quả", chỗ để "trái", hoặc thiếu cái muỗng gì đó mọi người đừng quan tâm tại lười sửa quá T.T
..........
16/01/22
Đăng: 22/01/23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...