“Lại đây, ta dạy ngươi sử dụng".
Bạch Mục lấy cái dao găm rút khỏi vỏ, lộ ra một thanh sáng lóa.
Bạch Mục làm mẫu cho Angelo một lần, Angelo mắt lấp la lấp lánh nhìn miếng thịt nhẹ nhàng được cắt ra.
“Bạch Mục ca ca, ta có thể thử không".
Angelo hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Bạch Mục đem dao găm đưa qua cho Angelo, sau đó dặn dò.
"Khi sử dụng ngươi không nên dùng lực quá mạnh, cục đá phía dưới sẽ làm dao găm bị mẻ"
“Vậy phải làm sao bây giờ?".
Angelo bây giờ đối với dao găm xem như cục vàng vậy, nếu mình làm hư chắc buồn cả tháng trời mất.
“Không có việc gì, chỉ cần không dùng quá mạnh là được, nếu có tấm thớt bằng gỗ là được rồi".
Bạch Mục nhìn xung quanh sơn động không có lấy một miếng gỗ là lắc đầu ngao ngán.
“Ta đi tìm cho ngươi".
Vẫn luôn chú ý Bạch Mục, khi nghe nhắc tới gỗ hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
“Khoan đã.” Bạch Mục gọi Celtic, thấy hắn vẻ mặt khó hiểu nhìn mình “Ngươi bây giờ tìm cũng không dùng được, phải phơi nó nữa nếu không độ ẩm của thớt sẽ làm cho thịt bị biến chất không tốt cho sức khỏe."
“Bạch Mục ca ca, cái này ngươi vẫn là lấy lại đi, đồ trân quý như vậy ta sợ mình sẽ làm hư".
Angelo lưu luyến không rời đưa dao găm cho Bạch Mục.
Bạch Mục cũng không đưa tay lấy lại mà nghiêm túc nhìn Angelo.
"Ta tặng cho ngươi cái này xem như quà gặp mặt, về sau ta còn phải ăn nhờ ở đậu nhà của ngươi".
“Chính là, cái này quá trân quý.” Angelo có chút không dám tin tưởng, bảo bối tốt như vậy mà Bạch Mục ca ca lại tặng dễ dàng như vậy.
“Ngươi nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận mà đúng không?" Bạch Mục buồn cười nhìn Angelo, cái dao găm này cậu cũng không có ý muốn giữ lại, nhìn nó cậu lại nhớ gã tra nam kia.
“Nhị ca, nếu ngươi thấy nó trân quý thì cứ xem như đây là quà của bầu bạn đại ca tặng làm lễ gặp mặt đi.
” Taber ở một bên ồn ào.
“Nhóc con không được nói bậy, bằng không sau này ta sẽ không làm món ngon cho ngươi nữa".
Bạch Mục thấy nhóc thích ăn, liền lấy đồ ăn uy hiếp.
“Không nói thì không nói".
Taber bĩu môi, vẻ mặt không phục, nhưng là nghĩ đến món khô bò thơm ngon hôm nay ăn liền im bặt không dám nói như thế nữa, biết đâu giống cái này thật sự không làm cho nó thì nó biết làm sao.
Celtic ngây ngô cười nhìn cảnh tượng trước mặt thật hạnh phúc.
Bạch Mục không để ý tới nhóc sư tử bướng bỉnh nữa, cùng phụ Angelo nấu canh.
Bây giờ nấu ăn toàn bộ đều dùng đồ gốm, dùng thìa đảo qua đảo lại sau đó nếm thử, nhạt nhẽo.
“Angelo ngươi nơi này không có muối sao?".
“Muối là cái gì? Chúng ta đó giờ vẫn nấu ăn như vậy".
Angelo nghi hoặc hỏi.
Bạch Mục nghĩ thầm tìm từ ngữ dễ hiểu để giải thích cho Angelo.
Nhưng trên người mình cũng không có một tí muối sao nói cho họ hiểu đây.
Vừa mới nghĩ tới muối, trong tay liền xuất hiện một hạt muối nhỏ y như trình diễn ảo thuật vậy, cậu hoàn hồn duỗi tay vào ba lô liền tìm thấy một ít muối.
“Đây là muối, nếu bỏ vào canh thì sẽ ngon hơn.
Ngươi nếm thử xem ở nơi này có thứ nào như vậy không?" Bạch Mục mở lòng bàn tay cho Angelo xem hạt muối.
Angelo nhìn trên tay cậu có những hạt nhỏ xinh, tinh khiết tưởng là đồ ngon dùng tay lấy một ít cho vào miệng, một mùi mặn chát tỏa ra trong miệng "Phụt phụt....!Dở quá đi, cái thứ này và ba la quả rất giống nhau".
Bạch Mục nháy mắt liền hào hứng "Ngươi nói muối cùng ba la quả giống nhau sao?".
“Đúng vậy, nhưng thứ này khó ăn như vậy, để vào đồ ăn thực sự sẽ ngon sao?".
Angelo cảm thấy không thể tin tưởng.
“Để ta nếm thử.” Celtic đi tới, chỉ cần là Bạch Mục muốn hắn đều sẽ đi tìm cho cậu.
Bạch Mục mở lòng bàn tay, Celtic cầm một chút để vào trong miệng.
“Thế nào? Có phải đều giống nhau không".
Bạch Mục vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
“Đúng vậy rất giống nhau".
Celtic khẳng định trả lời.
Bạch Mục cầm muối còn dư trên tay thả vào nồi canh, dùng cái thìa đảo qua đảo lại.
Sau đó nếm thử, cảm thấy đã ổn liền đưa cho ba anh em nếm thử.
Ba anh em kia nghi hoặc nếm một ít, tức khắc ánh mắt sáng lên, hiện tại hương vị giống như so với trước đây còn thơm hơn.
Bọn họ không tin nếm lại lần nữa sau đó vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Mục.
“Bạch Mục ca ca ngươi sao biết thứ này nấu lên sẽ ngon?".
Angelo vẻ mặt không dám tin tưởng hỏi.
“Chính là để một ít muối vào là được".
“Hay thật đó.” Angelo cảm thán.
“Celtic, ba la quả ở chỗ này có nhiều không?".
Bạch Mục nhìn Celtic hỏi, nếu nơi này ít thì làm ra cũng không dễ.
“Rất nhiều, xung quanh bộ lạc đều có, ta đi hái cho ngươi".
Celtic thấy Bạch Mục muốn nó liền đứng dậy đi ra ngoài động, biến thành hình thú bay ra ngoài bộ lạc.
Bạch Mục nhìn hắn bay đi, mới xoay người nói chuyện với Angelo “Angelo, không phải ngươi nói nấu canh cá đắng sao? Dùng lá nào nấu vậy?".
“Ở chỗ này.” Angelo từ trong một góc lấy ra một cái bình gốm bên trong có một ít lá xanh.
.
Truyện Quan Trường
“Cái này trực tiếp bỏ vào nồi là được sao?" Bạch Mục tò mò hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ bỏ vào được rồi".
Angelo nói xong đem nhúm lá xanh thả vào nồi canh.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy, ta cũng muốn giúp.” Taber thấy đại ca nhà mình đi ra ngoài không ai chơi với mình nên xin giúp đỡ nấu cơm chiều.
Nó thực chờ mong cơm chiều hôm nay.
“Angelo ngươi xem, ta hái cho ngươi trái cây ngươi thích đây".
Lúc này ngoài động có tiếng người thì ra là Lôi Triết.
“Cảm ơn.” Angelo thấy Lôi Triết đến thật vui vẻ, từ tay hắn nhận lấy trái cây được bọc trong da thú.
"Cơm chưa nấu xong, ngươi ngồi đợi chút đi".
“Ừm, cơm hôm nay thơm quá, tay nghề ngươi càng ngày càng tốt".
Lôi Triết vừa vào sơn động đã ngửi được canh thơm ngon, không chút keo kiệt lời khen dành cho bạn lữ tương lai.
“Đây đều do Bạch Mục chỉ ta đó".
Angelo cũng không quên kể công bạn lữ tương lai của ca ca.
“Đúng rồi, đại ca ngươi đi đâu rồi".
Lôi Triết nhìn quanh sơn động không thấy Celtic, sắp tới giờ cơm rồi hắn lặng đi đâu mất tăm thế không biết.
“Đại ca đi thái ba la quả rồi, chắc cũng sắp về.”
“Hắn đi hái thứ đó làm gì?".
Lôi Triết khó hiểu, cái quả đó có gì ngon lành đâu lại đi hái.
“Bạch Mục đại ca nói, quả đó dùng để nấu ăn sẽ ngon hơn".
Nói đến Bạch Mục Angelo lộ ra vẻ mặt sùng bái.
“Thật không, ta đây thật đúng là chờ mong.” Lôi Triết nhìn Angelo cười đẹp như vậy cũng cười ngu theo.
“Angelo, canh chắc chín rồi này".
Bạch Mục nhìn hai người kia tâm sự khanh khanh ta ta thật sự không định quấy rầy bọn họ, nhưng đối với mấy nguyên liệu ở dị giới cậu không rành, nếu nấu không tốt bị trúng độc thì sao bây giờ.
“Được rồi, bây giờ chúng ta nướng thịt".
Angelo đi tới nhìn nhìn, sau đó đem bình gốm dọn qua một bên.
“Chờ đại ca ngươi trở về rồi hẵng nướng"
“Ta về rồi đây.” Bạch Mục vừa mới nói, Celtic ôm theo ba la quả đã bay về.
Lời editor: Mùng một Tết, chúc mọi người sức khỏe dồi dào, hạnh phúc, càng ngày càng xinh đẹp nhá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...