Xuyên Không Được Thú Nhân Cưu Mang


“Celtic sắp tới rồi phải không?" Bạch Mục nhìn cảnh vật trước sau đều là cây cối rừng rậm mà uể oải hỏi.

Bọn họ xuất phát đã được ba ngày, trừ bỏ ăn cơm và ngủ, chính là bay và bay.

Ba ngày này cậu đều ăn toàn canh thịt hay thịt nướng tới phát ngán cậu thèm hương vị của muối, thiếu muối cậu thấy mình như thiếu sức sống, tay chân bủn rủn.

Mà Celtic vừa chở cậu vừa gánh theo hành lý vậy mà vẫn khỏe chán, không hề thấy chút mệt nào từ hắn.

Quả thật con người và thú nhân thiệt là khác biệt.
“Ngày mai là tới rồi".

Celtic biết trên đường rất vất vả nên hắn càng đặc biệt chăm sóc Bạch Mục.

“Trời đất ơi, ngươi không phải nói bay hai ba cái liền tới sao? Ngày mai là ngày thứ tư luôn rồi".

Bạch Mục nghĩ tới lại tiếp tục ăn đồ ăn không có gia vị càng thêm uể oải.

“Đó là chỉ có một mình ta.

Bây giờ thì khác, ngươi vừa mỗi khỏe lại, ta lo trên đường đi mà gấp gáp ngươi sẽ không chịu nổi".

Celtic dùng thái độ kiên nhẫn giải thích.

“Thì ra là vậy.” Biết Celtic cũng là vì quan tâm cậu, Bạch Mục chán nản nằm bò trên lưng hắn.

Lúc đầu khi bay lên trời cậu còn sợ bây giờ quen rồi không lo gì hết.

Bạch Mục đem mặt chôn ở trong bộ lông của Celtic, bộ lông thật mềm mại làm cho cậu cực kỳ thoải mái mà thở dài một tiếng rồi dùng mặt cọ cọ.

Má quá xá đã thiệt chứ, thì ra nhiều người thích sử dụng đồ dùng da là có lý do này.


Mà cậu cọ cọ lại khiến Celtic đỏ mặt, may mà đang ở dạng hình thú nên bị lông che khuất không làm hắn xấu hổ.

Celtic trong lòng kêu khổ, giống cái này sao lại có thể như thế chứ! Cư nhiên trên người hắn cọ tới cọ lui cứ làm hắn xấu hổ mãi thôi.

Ngày hôm sau, hai người bay được nữa ngày trời cùng dò hỏi của cậu lần thứ N, Celtic mang âm thanh háo hức kêu cậu.

“Bạch Mục ngươi nhìn xem, phía trước chính là Dực Sư tộc.”
Bạch Mục nhìn về phía trước, chỉ thấy một ngọn núi cao chót vót.

Phía dưới là một mảnh đất trống không, một cây cỏ cũng không có.

“Bộ lạc của các ngươi ở sau núi đúng không?".

Bạch Mục nghi hoặc hỏi.

“Không phải, ngọn núi đó chính là bộ lạc của chúng ta".

Hai người khi nói chuyện đã bay càng ngày càng gần bộ lạc, Bạch Mục rốt cuộc hiểu được vì cái gì mà mình không thấy gì cả.

Thì ra người ở đây sống trong vách đá.

Bạch Mục trong lòng khóc 7749 dòng sông, cậu nên nghĩ tình huống thời này mới phải không nên trông mong gì nhiều.

“Ca ca, ca ca ngươi đã về, lần này thu hoạch thế nào? Taber ở nhà rất ngoan ngoãn nghe lời Angelo ca ca nữa.” Một con sư tử nhỏ bay chưa thuần thục lắm, bay một đường mà nghiêng nghiêng ngả ngả cố bay lại Celtic trong miệng còn kêu tiếng ca ca thật ngọt.

Bạch Mục nhìn tiểu sư tử bay nghiêng ngả như vậy lo nó sẽ rớt xuống đất, nhìn qua chắc là mới học bay nên còn lắc lư qua lại.

“Taber thật sự không có nghịch ngợm?” Celtic đối với đứa út này hiểu quá rõ, nhóc này mà chịu im lặng mười phút thôi là điều khó nhằn.

“Thiệt mà, ca ca không tin thì có thể đi hỏi Angelo ca ca".


Nhóc Taber thấy Celtic không tin mình giận dỗi mà hừ hừ hai tiếng.

"Ôi trời, ca ca đây là giống cái của ca ca sao?".

“Bây giờ thì không phải.” Nếu bây giờ Celtic mà đang ở hình người thì sẽ lộ ra nụ cười ngây ngô như con nít.

Tiểu sư tử nhìn giống cái ở trên lưng ca ca mà há mồm khen ngợi trong lòng, nhìn qua chắc là mới thành niên, bất quá so với mấy giống cái trong bộ lạc còn xinh đẹp hơn, ca ca thật may mắn đi ra ngoài một chuyến liền nhặt được giống cái xinh đẹp trở về chờ mình lớn lên cũng phải ra ngoài nhặt mới được.

“Xin chào, ta tên Taber năm nay 6 tuổi, Celtic là ca ca ta".

Nhóc con cười tủm tỉm nhìn cậu rồi giới thiệu, khi nhắc đến Celtic trong giọng nói còn thể hiện sự kiêu hãnh.

Bạch Mục nhìn nhóc con trước mặt chỉ thấy nhóc rất đáng yêu.

"Xin chào, anh tên Bạch Mục là bạn của ca ca em".

Bạch Mục rất muốn duỗi tay xoa đầu nhóc con, nhưng sợ đụng vào nó lắc lư té xuống đất nên đành thu tay lại.

“Được rồi, mau bay về đi để Angelo gặp mặt không lại lo này lo kia nữa".

Celtic nói xong bay về hướng nhà mình.

“Thật là, giống cái này còn bày đặt ngại ngùng, yêu thì cứ nói đi còn nói bạn với chả bè".

Nhóc sư tử lẩm bẩm oán giận, sau đó lắc lư bay theo phía sau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Yêu Thầm Bạn Thân Của Anh Trai
2.

Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
3.

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
4.

Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
=====================================
“Celtic, ngươi không lo em ngươi té xuống sao?" Bạch Mục lo lắng nhìn nhóc con bay sau lưng hỏi.

“Không có việc gì, ở đây mỗi thú nhân khi trưởng thành đều tự tập bay, nếu có rớt xuống thì tự đứng dậy bay tiếp, nếu như vậy còn làm không xong sao có thể bảo vệ giống cái được".

Celtic chẳng thèm đếm xỉa cách bay của em mình, thú nhân nào ở bộ lạc đều phải trải qua như thế.

“Vậy nếu rớt xuống bị thương thì sao?".

Khi còn ở trái đất người lớn trong nhà ai ai cũng cưng chiều con cháu nhà mình nhìn tình cảnh này cậu quả thật không yên tâm.

“Không cần lo lắng, thú nhân ở đây ai cũng da dày thịt béo quăng xuống đất cũng không chết.” Celtic vẫn trưng ra cái mặt lạnh lùng không quan tâm mọi chuyện.

Khi bay vào bộ lạc, Bạch Mục mới biết ở đây còn khá lạc hậu.

Họ ăn mặc da thú, ở trong sơn động.

Trong cái núi Celtic chỉ thực chất là nhà của bọn họ, trong núi có rất nhiều sơn động cứ việc vào đấy mà ở.

Celtic giới thiệu, ở đỉnh núi dành cho các thú nhân trẻ tuổi còn độc thân, ở giữa thì dành cho những cặp phu phu, còn ở dưới dành cho các người già trong tộc hoặc các thú nhân bị thương khi đi săn, tộc trưởng cùng đại vu.

Bởi vì phu cũng phụ cùng phụ âm nên Bạch Mục cũng không nghĩ nhiều.

Trên vách đá ở cửa động hay xuất hiện vài con sư tử bay bay.


Mà nhà của Celtic cách mặt đất khoảng sáu mét
Trong tộc có người nhìn thấy Celtic mang theo một giống cái xinh đẹp trở về, thỉnh thoảng quay đầu ngó nhiều chút.

Mấy thú nhân trẻ tuổi không ngửi thấy trên người giống cái này có mùi thú nhân càng nóng lòng muốn đi tán tỉnh.

Bạch Mục tò mò nhìn chung quanh các thú nhân, mấy người này ai cũng đều cao to vạm vỡ dưới hông quấn một miếng da thú, còn có những người nhìn khá ốm yếu, da dẻ trắng nõn, dưới quấn da thú trên còn mặc một cái áo da thú cộc tay.

Bạch Mục cứ thấy bộ lạc này quái quái, vì cái gì mà cậu không thấy phụ nữ? Celtic nói giống cái thiếu thốn nhưng không phải hoàn toàn không có.

Không lẽ nơi này giống thời đại phong kiến không cho phụ nữ xuất đầu lộ diện.

Cứ như vậy Bạch Mục mang theo một bụng đầy nghi hoặc bay tới sơn động của Celtic.

Vừa bước vào cậu đã thấy một cậu trai khoảng 17-18 tuổi, mái tóc vàng óng đi tới đón Celtic.

“Ca ca ngươi đã về, Taber ở nhà không nghe lời của ta chút nào, luôn luôn quậy phá, còn chọc ghẹo giống cái nhà người ta".

Cậu trai xinh đẹp kia vừa thấy Celtic liền bắt đầu kể tội Taber.

“Angelo, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Bạch Mục sẽ tạm thời ở nhà chúng ta ngươi nhớ chăm sóc cho thật tốt".

Celtic đánh gãy lời oán giận, nhìn Bạch Mục ngại ngùng mà giới thiệu.

(‍: có emiu rồi anh em bỏ qua một bên)
Nếu là ngày thường, hắn khẳng định sẽ cho là bình thường, thú nhân khi còn nhỏ ai lại không nghịch ngợm, tinh lực dư thừa.

Nhưng bây giờ có Bạch Mục hắn cho rằng Taber quá quậy không nghe lời sợ khiến cho Bạch Mục không có thiện cảm.

“Bạch Mục đây là đệ đệ ta Angelo, cũng là giống cái duy nhất trong nhà.”
Nghe Celtic giới thiệu xong, Bạch Mục lại buồn bực, định lừa cậu hay gì dù người trước mắt có nét đẹp khá mềm mại nhưng vẫn nhìn ra là con trai sao vào miệng hắn lại thành giống cái rồi.

Cậu lại nhìn Angelo, ngực bằng phẳng, còn có yết hầu nhìn thế nào vẫn ra con trai mà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui