Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Sở Khải Phong sốt ruột đứng bên ngoài chờ, liên tục đi qua đi lại, ánh mắt lo lắng.

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang bình an khoẻ mạnh đột nhiên lại ngã bệnh??"

" Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ tắc trách, không chăm sóc tốt cho Quý quân."

Hắn không đáp lại lời tiểu Thúy, chỉ chăm chăm nhìn vào cửa phòng, hắn chỉ muốn lập tức đẩy cửa chạy vào.

" Cạch" một tiếng, cách cửa phòng mở ra, thái y thở dài, ôm lấy hộp gỗ đựng dược cụ.

" Như thế nào rồi?" hắn hỏi.

" Khởi bẩm hoàng thượng... vi thần sức kém tài mọn, không dám nói bừa, thỉnh người hãy mời Tô thái y."

Mọi người đều sững sờ.

" Người đâu, đến gọi Tô Huấn lại cho trẫm."

Sở Khải Phong bước vào phòng, thấy Mộc Thanh đang ngồi dựa lưng vào thành giường, sắc mặt có điểm tái nhợt.

" Thanh nhi, đệ cảm thấy chỗ nào không khoẻ?" hắn ngồi xuống giường, ân cần nắm lấy tay y.

" Ta không sao, huynh đừng lo lắng " Mộc Thanh mỉm cười với hắn, tuy nét mặt kém hồng hào nhưng nụ cười vẫn rất tươi.

" Đệ đừng gạt ta." Sở Khải Phong đưa tay sờ mặt y " Như vậy còn dám nói bản thân không có bệnh."

" Ta thật sự không có bệnh."

Sở Khải Phong đang định mở miệng nói thêm gì đó thì bên ngoài đã có tiếng nói,:" Khởi bẩm hoàng thượng, Tô thái y đã đến."

" Truyền vào." nói xong với người bên ngoài, hắn lại quay sang nhìn y:" Để Tô Huấn bắt mạch cho đệ ta yên tâm hơn."

" Ừm." Mộc Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Khải Phong ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Huấn và Mộc Thanh. Tô Huấn giúp y bắt mạch, đột nhiên ông bật cười, đưa tay vuốt chòm râu trên cằm.

" Tô thái y, người bắt ra mạch tượng đúng không?"

" Chúc mừng Quý quân, người có tin hỉ." Tô Huấn vẻ mặt rất kinh hỉ nói với y.

Mộc Thanh im lặng một khắc, y hỏi:" Người không cảm thấy rất kỳ quái sao??"

" Vi thần không cảm thấy kỳ quái, chỉ có chút ngạc nhiên. Không thể ngờ nhân sinh Tô Huấn có thể được chứng kiến sự việc thần kỳ này."

Ông bỏ tấm đệm tay vào hộp gỗ, rồi hỏi y:" Quý quân, chẳng hay có phải người đã tìm thấy loại cây thần kia?"

" Người biết về nó sao??"

" Khi còn nhỏ vi thần đã nghe tổ mẫu kể một lần, người nói quả của loại cây đó có thể giúp nam nhân thụ thai. Vốn nghĩ chỉ là truyền thuyết được tổ mẫu kể lại, thật không ngờ điều này thật sự tồn tại."

Mộc Thanh đặt tay lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng, hạnh phúc mỉm cười.

" Quý quân người hãy nghỉ ngơi, vi thần ra ngoài báo tin hỉ với Hoàng thượng."

" Khoan đã. Người đừng nói, giúp ta gọi huynh ấy vào, ta có chuyện muốn tự nói."

Tô Huấn cũng không nói nhiều, cung kính không bằng tuân lệnh. Ông ra ngoài, truyền lại lời của Mộc Thanh đến Sở Khải Phong. Thái độ thần thần bí bí của ông càng khiến Sở Khải Phong lo lắng. Hắn một lần nữa lại đi vào phòng.


" Thanh nhi, đệ rốt cuộc là bị chứng bệnh gì, mau nói cùng ta."

Mộc Thanh có chút ngượng ngùng nhìn hắn:" Huynh đóng cửa lại trước đi."

Sở Khải Phong không rõ y đang muốn làm gì nhưng vẫn đứng dậy đóng cửa.

" Bây giờ đã có thể nói chưa?"

Y cầm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình. Sở Khải Phong nhìn y khó hiểu. Giọng Mộc Thanh nhỏ xíu, đủ vừa để hắn nghe được.

" Người ta có hỉ rồi."

Sở Khải Phong ngay lập tức ngây người nhìn y, hắn sợ mình nghe nhầm.

" Đệ vừa nói cái gì?? Có thể nói lớn hơn một chút không?"

" Ta nói, Sở Khải Phong, huynh sắp được làm phụ hoàng rồi."

Hắn vẫn giữ vẻ mặt bán tín bán nghi, nhìn vào tay mình đang đặt trên bụng y.

" Điều này, khả thi sao??"

" Huynh có nhớ lần trước chúng ta trở về thăm mộ phụ thân. Ta ở sau núi đã tìm thấy cây Sinh tử."

" Đệ hái nó??"

" Ừm. Kỳ thật lúc đó ta không dám chắc chắn, nhưng mà không còn cách nào, có thể thử thì liền thử. "

Mộc Thanh thấy hắn đột nhiên im lặng, y có chút mất hứng:" Huynh làm sao vậy, ta hoài thai, huynh không vui sao?"

Sau câu nói thì Mộc Thanh có chút hối hận, vì ngay sau đó Sở Khải Phong kích động bồng y lên, vui sướng xoay một vòng, còn liên tục hôn lên mặt y.

" Ta sắp được làm phụ hoàng... " hắn cười lớn một tiếng:" Haha, ta được làm phụ hoàng."

" A, huynh bình tĩnh đã, mau thả ta xuống, hài tử..." lúc bất ngờ bị bế lên y lập tức ôm lấy bụng, dù sao thai nhi vẫn còn non, rất dễ bị động thai.

Sở Khải Phong thất thố, vội đặt y trở lại giường. Hắn bỗng trở nên ngốc lăng, cúi đầu tựa trên bụng y, chào hỏi với hài tử trong bụng:" Nhi tử của phụ hoàng, xin chào con, ta chính là phụ hoàng của con a."

Mộc Thanh buồn cười, vỗ nhẹ vào vai hắn:" Hài tử còn nhỏ xíu, làm sao có thể nghe huynh nói chứ."

Hắn mừng đến mức có chút biến ngốc luôn rồi.

" Đệ ở đây nghỉ ngơi, ta lập tức sai người chuẩn bị đồ bổ. Còn nữa, phải mở tiệc thật lớn, ta phải để người dân Đại Sở đều biết, hậu duệ của Sở vương ta sắp chào đời."

" A, huynh khoan đã." Mộc Thanh nắm lấy tay áo hắn, kéo xuống:" Trước tiên đừng truyền ra ngoài, cũng đừng để mẫu hậu biết được."

" Tại sao?"

" A Phong, huynh không nghĩ chuyện này quá sức tưởng tượng sao, nam nhân mang thai, trước giờ vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa bụng của ta còn chưa có động tĩnh. Đợi một vài tháng nữa, khi bụng lớn lên, lúc đó hãy nói với mẫu hậu cũng chưa muộn."

Sở Khải Phong suy ngẫm một chút, liền gật đầu chấp thuận.

" Được rồi, huynh ra ngoài đi, Dương tướng quân còn đợi."

Hắn kéo chăn giúp y, còn yêu thương hôn lên trán y một cái, dặn dò y nghỉ ngơi rồi mới ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa hắn đã trở lại bộ dáng lãnh khốc, cùng với người khi nãy ở trong phòng khác nhau vô cùng.

" Quý quân thân thể không có vấn đề lớn, không còn chuyện gì, Dương Khôn, khanh có thể hồi phủ tướng quân."


" Vậy thần xin phép hồi phủ."

Từ Nhan có vẻ vẫn còn lo lắng, Dương Khôn khoác lấy vai y, an ủi:" Từ Nhan, hoàng thượng cũng nói rồi, Quý quân không có việc gì, cũng không phải lỗi của ngươi*, chúng ta trở về phủ thôi."

* thật ra chỗ này không biết nên xưng hô như thế nào cho hợp cổ trang nên để tạm, có cao nhân nào góp ý thì sẽ sửa a.

Từ Nhan ngẩng đầu nhìn hắn, nhận được ánh mắt ôn nhu, y gật đầu, rời hoàng cung trở về phủ tướng quân.

" Quý quân cần được tịnh dưỡng, ngươi đến trù phòng nói với ngự trù chuẩn bị đồ bổ rồi đem đến đây."

" Nô tỳ lập tức đi ngay."

Tiểu Thúy rời đi, Sở Khải Phong hiện tại không có việc gì làm, tất nhiên là sẽ trở vào quấn lấy Mộc Thanh.

Sở Khải Phong miệng vừa dặn dò y nghỉ ngơi, hiện tại lại ở trên giường của y, trái ôm phải ấp, tay xoa nhẹ bụng y. Mộc Thanh có chút buồn ngủ, cứ như vậy liền ngủ, hướng đầu vào hõm cổ hắn.

Sở Khải Phong cảm thấy trải qua hai mươi sáu năm, lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác bình yên như vậy, hắn thật muốn thời khắc này vĩnh viễn dừng lại, để hắn cứ bình bình an an ôm y, sau đó đợi tiểu bảo bảo chào đời.

Trong lúc Sở Khải Phong đang mơ về viễn cảnh một nhà ba người hạnh phúc thì có tiếng gõ cửa, kéo hắn rơi về thực tại. Hắn nhíu mày. Mộc Thanh mơ mơ màng màng,vỗ vỗ tay hắn:" Huynh ra mở cửa đi."

Sở Khải Phong không đứng lên, định tiếp tục cứ thế ôm y ngủ thì lại có tiếng nói khàn khàn:" Công tử, em là Ngọc nhi, nghe nói người không khoẻ, em có thể vào trong không?"

Lần này hắn hết cách, đành phải đứng dậy mở cửa, thấy Ngọc nhi đứng ngoài cửa, sắc mặt còn kém.

" Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

" Ngươi người còn mang bệnh, sao đã vội ra ngoài."

" Nô tỳ nghe tiểu Thúy nói chủ tử ngã bệnh."

" Y đã không sao, nhưng người vừa phá hỏng chuyện tốt của trẫm."

Ngọc nhi nhìn vào trong phòng, thấy Mộc Thanh đang ngủ rất an tĩnh, nàng cũng không có ý định quấy rầy.

" Vậy nô tỳ cáo lui trước." nàng súyt chút quên bản thân cũng đang bệnh, ngộ nhỡ lây cho y thì không tốt.

Sở Khải Phong cũng tốt bụng nhắc nàng nghỉ ngơi, rồi lại trở vào trong phòng, tiếp tục ôm Mộc Thanh, ngay lúc hắn gần chìm vào giấc ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.

" Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ mang canh đến cho quý quân."

Lần này Mộc Thanh bật cười, mắt còn không buồn mở, nói với hắn:" Huynh hình như đắc tội với bọn họ."

Sở Khải Phong bực dọc " hừ" nhẹ một tiếng, nói với người bên ngoài:" Quý quân đã ngủ rồi, đợi một lát y tỉnh ta sẽ truyền sau."

" Vậy chén canh này..."

" Ngươi tùy tiện nếm đi."

Tiểu Thúy không thể tin nổi vào tai mình, còn Mộc Thanh thì thiếu chút cười lớn.

" Huynh làm gì mà hung dữ như vậy?"

Sở Khải Phong ở trên cổ của y hôn rồi lại hôn, chọc y cười.

" Đừng hôn, đừng hôn nữa, nhột quá."


" Cho đệ cười ta, cho đệ cười ta." Cái tay của hắn lại không an phận, luồn qua lớp y phục, nhưng giữa chừng bị y giữ lại.

" Hiện tại không được, hài tử còn nhỏ, rất dễ tổn thương a."

Hắn không vui:" Vậy phải đợi qua bao lâu?."

" Ba tháng đầu không thể sinh hoạt phu thê, thời điểm ta có hài tử nhanh thì chỉ mới hơn một tháng. Huynh a, thêm hai tháng nữa ăn chay."

" Như vậy, sao lại lâu như vậy." hai tháng liền chỉ được nhìn chứ không được ăn, thật sự quá tàn nhẫn.

" Tịnh Hương trước kia cũng từng vì huynh hoài thai, huynh thế nào lại không để ý chuyện này."

Sở Khải Phong nghe được trong lời của Mộc Thanh có mùi dấm chua, liền chuyển qua dỗ ngọt y:" Ta từ lúc nàng hoài long thai đã không còn đụng đến nàng. Đừng sinh khí nữa có được không?"

Mộc Thanh không đáp lại. Một lúc sau, hắn nhìn xuống đã thấy y ngủ mất. Sở Khải Phong cứ thế nhìn y ngủ, nhìn hết cả một ngày.

Sở Ngọc Hân vừa cùng Tố nhi trở lại hoàng cung. Lần này nàng trốn đi quả thật lâu, chớp mắt đã qua hơn một tháng. Cũng may gần đây có Chu Á Liên luôn quấn lấy Thái hậu, nếu không để người biết được nàng lén rời cung lâu như vậy, khẳng định sẽ trách phạt.

Tố nhi mang từ quê đến rất nhiều đồ, đều là mẫu thân nàng đưa. Điều đầu tiên khi trở về đó là theo bên công chúa đến thỉnh an Thái hậu, sau đó buổi chiều đương nhiên là đến Mai An Cung.

Hôm nay, Sở Ngọc Hân đến tìm Mộc Thanh, nhưng lại bị Sở Khải Phong ngăn cản, nói rằng y vẫn còn ngủ. Nàng nghe Ngọc nhi nói gần đây Hoàng thượng chăm sóc cho y rất kỹ, mẫu thân của y cũng thường xuyên ra ra vào vào trong tư phòng, chỉ có Ngọc nhi là ngơ ngác chưa rõ có chuyện gì, chỉ cho rằng y vẫn còn chưa hết bệnh.

" Mộc Thanh ngã bệnh sao? đã qua bao lâu rồi, nếu y bị bệnh thật, tại sao hoàng huynh lại không cho ta đến thăm."

" Công chúa, đều này nô tỳ không rõ. Hoàng thượng vẫn đang ở trong phòng, hay là người đi hỏi hoàng thượng đi."

Sở Ngọc Hân ngó đến cửa phòng y ở phía xa, vẫn còn đóng.

" Được, vậy người làm việc của mình đi, ta đến nhìn y một lát. Tố nhi, chúng ta đi."

Tố nhi kéo nàng lại:" Công chúa, người đừng có vội, đi chậm một chút."

Đến gần tư phòng, Tố nhi không dám lên tiếng. Sở Ngọc Hân đang định gõ cửa, lại nghe trong phòng truyền ra tiếng cười, nàng kéo Tố nhi ngồi xuống, áp sát vào tường, nghe lén.

" Tiểu bảo bảo của phụ hoàng, hôm nay con có khoẻ không? Phụ hoàng mỗi ngày đều mong sớm được gặp con a."

Sở Khải Phong vừa dứt câu nói đã nghe giọng Mộc Thanh cười:" Huynh mỗi ngày đều nói chuyện với nó, thật sự vui lắm sao??"

" Rất vui."

" Nhưng mà nó còn chưa thể đáp lại."

" Không sao, bảo bảo nhất định là muốn đáp lại, nhưng nó còn quá nhỏ, nói chuyện cùng bảo bảo, để nó biết rằng phụ hoàng rất yêu thương, mong muốn nó đến với Đại Sở."

Sở Ngọc Hân nghe đến đây thì không thể tiếp tục giữ im lặng nữa, nàng đẩy mạnh cửa, bên trong hoàng huynh của nàng đang áp tai lên bụng Mộc Thanh, miệng cười rất thoả mãn.

" Hoàng huynh, chuyện này là thật sự sao.?"

Tay Sở Khải Phong vẫn đặt trên bụng Mộc Thanh, như đang che chở thứ gì đó.

" Huynh... Mộc Thanh... hài tử... Há??" Nàng rối trí đến loạn ngôn.

" A Phong, hay là nói cho nàng nghe đi."

Sau một hồi giải thích, cuối cùng Sở Ngọc Hân cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nàng hiện tại đôi mắt lấp lánh nhìn phần bụng Mộc Thanh như đang nhìn báu vật, đôi tay vươn tới muốn chạm vào.

" Nơi này thật sự đang giữ một tiểu sinh linh sao?"

Nhưng mà tay còn chưa chạm đến nơi đã bị Sở Khải Phong đánh nhẹ một cái, hắn trừng nàng:" Nam nữ thụ thụ bất thân, ai cho phép muội tùy tiện đụng hoàng tẩu??"

" Hoàng huynh, huynh quá keo kiệt rồi a. Muội chỉ muốn thăm hỏi tiểu bảo bảo một chút thôi mà."

" Như vậy cũng không được." Sở Khải Phong ôm lấy Mộc Thanh, giữ chặt bên người.

Sở Ngọc Hân bĩu môi nhìn hắn, biểu hiện ghét bỏ, ý nói " Hoàng huynh, huynh thật không có tiền đồ."


" A, đúng rồi. " không biết nàng nghĩ ra điều gì, đột nhiên đập tay thích thú:" Dựng phu cần nhiều đồ bổ, muội vừa cùng Tố nhi mang về rất nhiều thứ. Thần muội trở về cung lấy đồ, lập tức quay lại. Tố nhi, chúng ta đi thôi."

Tố nhi chưa kịp nói một lời đã bị nàng bế lên chạy đi một mạch, các cung nô trong cung đều thấy một cảnh công chúa điện hạ bồng trên tay một tiểu nha đầu, nhất thời đứng hình.

" A Phong, công chúa thật sự rất kích động."

" Ngọc Hân từ nhỏ đã rất thích được làm tỷ tỷ, nó so với các tiểu đệ chỉ lớn hơn một hai tuổi, nhưng rất ra dáng đại tỷ, mỗi ngày đều muốn bồng a bế."

Mộc Thanh mỉm cười, nhìn xuống bụng mình, y đoán, ngày tháng tiếp theo chính là chuẩn bị để hai huynh muội nhà họ, nâng như nâng trứng a.

Mặc dù đã đoán trước được sự tình, nhưng Mộc Thanh vẫn không khỏi sửng sốt trước sự quan tâm thái quá của Sở Ngọc Hân.

Thỉ dụ như: Mộc Thanh bước ra khỏi phòng, muốn đi dạo.

Sở Ngọc Hân:" Đợi một chút đã." nàng nhìn ngó nền sân trong hậu viện, đánh giá qua một hồi, không thấy có mỗi nguy nào mới nói với y:" Hiện tại có thể đi rồi. Hoàng tẩu đang mang trong mình long thai, mỗi bước đi đều phải cẩn thận." lời nói sau nàng nói rất nhỏ, vì nàng đáp ứng Sở Khải Phong sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Mộc Thanh "..."

Buổi trưa.

Cung nữ đã dọn đồ ăn lên, hôm nay Sở Khải Phong bận chuyện chính sự, khống thể ăn cùng y, liền có Sở Ngọc Hân theo sát bên người.

" Ghế của quý quân quá cứng, mau đem nệm lên đây. " nàng đánh giá chiếc ghế gỗ qua một lượt, lắc đầu không hài lòng.

Tiêu thị từ sáng đến giờ luôn chứng kiến mọi hành động của nàng, hiện tại không nhịn được che miệng cười.

" Mẫu thân." Mộc Thanh bất đắc dĩ nhìn người, y cảm giác bản thân bị đem thành nữ nhi mà đối xử.

" Ngày trước khi ta mang thai con, phụ thân của con cũng khẩn trương y như vậy."

Y thở ra một hơi, định cầm đũa lên ăn thì Sở Ngọc Hân ngăn lại, nàng muốn thử độc.

Nội tâm Mộc Thanh gào thét:" A Phong, huynh mau trở lại đi a."

Trải qua một tháng được chăm sóc như phượng hoàng, Mộc Thanh đã " tròn " lên không ít, phần bụng đã lớn hơn một vòng nhỏ. Y quả thật cảm kích tấm lòng của Sở Ngọc Hân, nhưng mà nàng cứ cẩn thận quá mức như vậy, y có điểm khó chịu.

" Hai*." nằm dựa trên ngực Sở Khải Phong, y thở dài một tiếng.

* Âm thanh của tiếng thở dài.

Sở Khải Phong đang nhẹ nhàng xoa bụng y, mỉm cười hỏi:" Có phải Ngọc Hân lại làm phiền đệ?"

Mộc Thanh ban đầu gật gù, nhưng lại nhanh chóng sửa:" Tuy rằng nàng rất có lòng, nhưng mà..."

" Ngày mai ta sẽ nhắc nó."

" Như vậy được sao, cảm giác như ta đang phụ lòng tốt của nàng."

" Nếu không cứ để nó ngày ngày bám theo đệ, hửm??"

Thân thể y đột nhiên hơi cứng lại, y không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

" Thanh nhi, ngày mai là Tiết Thanh Minh, mẫu hậu nói muốn ta và các phi tần cùng người dùng bữa, đệ muốn đi chứ??" hắn hỏi vậy vì gần đây y đã có biểu hiện thai nghén, thường xuyên nôn khan khi thấy đồ tanh.

Mộc Thanh suy nghĩ một hồi:" Vẫn là xin khất mẫu hậu a, kì thai nghén đang tới, e rằng sẽ khiến người lạc hứng."

Sở Khải Phong tùy tiện " ừm ", thoải mái ngửi mùi hương trên tóc y, rồi lui xuống sau gáy, hôn lên một cái, dần dần chuyển đến cổ, cuối cùng ở trên môi y muốn đặt xuống một nụ hôn.

Ngay lúc này...

Mộc Thanh vội một tay ngăn hắn, một tay che miệng, biểu hiện muốn nôn. Sở Khải Phong xanh cả mặt, dìu y ra ngoài. Khi trở vào phòng, hắn sinh khí, nhìn bụng y:" Tiểu tử này có phải chống đối ta hay không, mỗi lần muốn hôn đệ thì lại...". Hắn vừa nói, đồng thời vừa cấp cho y một viên ô mai.

Mộc Thanh yếu ớt mỉm cười. Những tháng ngày này đối với Sở Khải Phong giống như tra tấn tinh thần cực mạnh, đã không được ăn, lại không được hôn. Tiểu tử kia rõ ràng còn chưa chào đời đã tuyên chiến với hắn.

" Đợi khi nó ra đời, ta sẽ hảo hảo giáo huấn nó."

Mộc Thanh bị hắn chọc cho cười lớn, ai mà ngờ được, đường đường Sở vương cao cao tại thượng, hiện tại lại đi ghen với hoàng nhi của chưa chào đời của mình chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui