Sở Khải Phong mở cửa phòng, Dư Minh đã đứng sẵn bên ngoài, vẻ mặt ông có chút tái, có thể do lạnh.
"Hoàng thượng, người muốn đến Mai An cung?" Dư Minh khẽ cúi người, điềm đạm hỏi.
"Ừm" Hắn vừa đáp vừa bước nhanh.
Mai An cung lạnh lẽo hơn những ngày khác, do tuyết, hoặc do tâm trạng con người. Sở Khải Phong chậm rãi đi về phía hậu viện. Ngọc nhi thấy hắn, nàng giật mình, vội hành lễ:" Nô tỳ tham kiến hoàng thượng"
"Miễn lễ, Thanh nhi vẫn đâu. Đệ ấy vẫn còn ở hậu viện sao?"
"Công tử vẫn đang chờ người. Nô tỳ cùng phu nhân đã khuyên công tử nên vào phòng nhưng..."
"Được rồi, ngươi lui về đi" Hắn đưa tay ra hiệu nàng ngừng nói.
" Nô tỳ cáo lui" Ngọc nhi cúi mặt xuống, từ từ lui bước.
Sở Khải Phong đến tìm,thì ra y ngồi ở nhuyễn tháp chờ hắn, chờ đến mức ngủ quên. Dưới mi mắt Mộc Thanh vẫn đọng nước, sưng đỏ, mặt đã tái nhợt, thân mình gầy gò không ngừng run rẩy trong tuyết. Chấp niệm của Mộc Thanh đối với tuyết thật sự lớn, bao gồm yêu thích, và bây giờ là cả sự chờ đợi.
Sở Khải Phong vội chạy đến, ôm y vào lòng. Lạnh quá! Y sao lại khờ như vậy. Khải Phong bế y vào phòng, giúp y đắp chăn. Hắn yêu thương vuốt đôi gò má nhiễm lạnh:" Thanh nhi ngốc, sao đệ luôn khiến ta phải lo lắng, sao lại không biết tự chăm sóc bản "
"Tại sao lại không nói cùng ta " Ánh mắt hắn trầm xuống, đau lòng hôn lên trán y.
Cảm nhận được bàn tay quen thuộc vuốt ve, Mộc Thanh trong cơn mê vô thức quơ tay tìm kiếm. Nắm lấy tay hắn, y nỉ non:"A Phong, đừng bỏ mặc ta,A Phong,..."
Nhìn y như lại sắp khóc, hắn vuốt giãn đôi chân mày đang nhăn lại của y, dịu dàng nói:"Ta ở đây, ta sẽ không bỏ mặc đệ."
Mộc Thanh dần thả lỏng, rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn chỉ ngồi nhìn y ngủ, hắn lo lắng y tự giày vò bản thân, muốn nhắc y, nhưng hiện tại lại không muốn cùng y đối mặt. Sở Khải Phong cứ lưỡng lự đứng lên rồi ngồi xuống, lại gần giường. Cuối cùng hắn vẫn tránh mặt, rời đi trước khi Mộc Thanh thức giấc.
"Ưm..." Mộc Thanh khẽ cựa mình thức giấc, chăn trên người y rơi xuống. Ngồi dậy nhìn quanh phòng, y không nhớ rõ mình đã về phòng tự khi nào.
"Công tử, người thức chưa?" Ngọc nhi đứng bên ngoài, nói: "Nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm để người rửa mặt".
"Vào đi "
Ngọc nhi đẩy cửa bước vào, nàng đặt chậu nước bên cạnh giường. Thấy Mộc Thanh cứ ngẩn người mãi, nàng hỏi:" Công tử,người đang nghĩ gì vậy?"
" Ngọc nhi, đêm qua ta đã về phòng khi nào vậy?"
"Hôm qua... là hoàng thượng đưa người về phòng" Nàng vừa gấp chăn vừa nói. Nàng không thể hiểu, hoàng thượng rõ ràng quan tâm công tử như vậy, nhưng lại giống như đang cố tình tránh mặt y.
" A Phong đã đến sao, huynh ấy thật sự đến " Mộc Thanh tức khắc đứng lên, nhưng lại thắc mắc:" Nếu vậy huynh ấy đi đâu rồi "
"Hoàng thượng đã rời đi vào giữa đêm"
Y lại ngồi xuống, nói nhỏ, như chỉ để bản thân nghe:"Huynh ấy không đợi ta tỉnh lại, không muốn nói chuyện cùng ta, huynh ấy thực sự giận ta nhiều như vậy sao?"
"Công tử mau rửa mặt, nếu không nước sẽ nguội. Hôm qua người đã đứng rất lâu, da mặt đều lạnh cóng " Ngọc nhi vờ như không nghe thấy y nói, nàng chỉ dịu dàng khuyên y.
"Em ra ngoài đi, ta sẽ rửa ngay "
" Vâng " Nàng ra ngoài, thay y đóng cửa. Mộc Thanh ngồi trầm mặc thật lâu mới động đến chậu nước. Nước đã lạnh dần, nhưng y không để ý.
Cả ngày hôm ấy y đều mang bộ dạng thất thần mong chờ, thỉnh thoảng lại trầm tư.
Trên bàn ăn, ngự trù đã đưa lên đầy bàn món ăn, Mộc Thanh chỉ ngồi nhìn, thi thoảng lại thấy y đưa mắt ra ngoài tìm kiếm gì đó. Tiêu thị lắc đầu, bà gắp vào bát y một miếng thịt lớn, bảo:" Thanh nhi, thức ăn không hợp khẩu vị của con sao?"
"Không có, nương."
" Vậy ăn nhiều một chút. Ta thấy con gầy đi nhiều rồi " Bà vừa nói vừa gắp thêm thật nhiều đồ ăn cho y.
Mộc Thanh nhìn bát cơm, y chỉ ăn một hai đũa đã rời bàn. Tiêu thị bất lực thở dài, có lẽ hiện tại chỉ có Hoàng thượng mới có thể giúp y cảm thấy tốt hơn.
Buổi chiều, Mộc Thanh đến hoa viên, nếu đứng ở nơi này, Sở Khải Phong sẽ dễ nhìn thấy y,lúc đó y có thể đối hắn nói xin lỗi. Nhưng đã chờ cả buổi chiều, hắn không có đến.
"Y cứ như vậy mà chờ sao?" Sở Ngọc Hân nhìn y không khỏi đau lòng, tuyết lại bắt đầu rơi rồi, hoa cũng không còn nở để y ngắm, y chỉ đứng đó, chờ một bóng người.
"Công tử buồn đã nhiều ngày. Người một mực muốn đứng đợi Hoàng thượng. Nô tỳ lo, nếu như Hoàng thượng còn cố tránh mặt công tử, công tử chắc chắn sẽ chờ đến bệnh mất " Ngọc nhi đã khuyên y rất nhiều, nhưng đều vô dụng.
" Ta phải giúp y tươi tỉnh lên. Không thể cứ ủ rũ thế này được "
Sở Ngọc Hân đến chỗ của Mộc Thanh, đứng cạnh y nhìn tuyết đang rơi:"Nơi này lạnh lắm, ngươi có muốn đến nhuyễn tháp ngồi nghỉ? Ta đã kêu Tố nhi đi lấy ít điểm tâm. Ta nghe Phu nhân nói ngươi ăn rất ít "
" Cảm ơn công chúa. Nhưng ta..."
"Ta biết, ngươi chờ hoàng huynh " Nàng ngắt lời, quay sang đối diện nhìn y " Có thể hoàng huynh còn bận việc triều chính, một lát sẽ đến tìm ngươi. Chúng ta hiện tại vào nghỉ trước. Ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt,nếu để nhiễm bệnh sẽ khiến mẫu thân ngươi lo lắng."
Mộc Thanh suy nghĩ một lúc, rồi mới cùng nàng vào ngồi nghỉ. Tố nhi mãi chưa thấy trở lại, khi trở lại trên tay nàng bế Củ Cải, vẻ mặt hờn trách:" Công chúa người xem " nàng giơ Củ Cải miệng đang ngậm lá đến trước mặt Ngọc Hân:" Củ Cải thật tham ăn. Nó cắn rách y phục của em rồi, phạt nó không được ăn, nó còn lẻn vào nhà bếp, ăn đến đầy một miệng rồi."
Sở Ngọc Hân cười ha ha, giả bộ vỗ vào đầu Củ Cải như đánh phạt nó:" Đúng rồi Củ Cải thật hư. Vẫn là Tố nhi của ta ngoan nhất."
Tố nhi được khen liền phỏng mũi, ngẩng mặt tự hào:"Đó là lẽ dĩ nhiên a~. Nhưng mà Củ Cải ăn nhiều như vậy, sắp thành một cục bông tròn vo rồi " Nàng lật ngửa Củ Cải lại, cái tròn ủn của nó liền lộ ra. Ngọc Hân thấy Mộc Thanh nhìn Củ Cải, trên miệng y xuất hiện tiếu ý, nàng liền bế nó nhét vào tay y. Mộc Thanh thả lỏng tâm trạng vuốt ve cục lông mềm mại trong tay mình.
Nàng mỉm cười, nhìn Tố nhi, hỏi:" Tố Tố, bánh đâu?"
Tố nhi lúc này mới nhớ ra:" A, hỏng rồi, em lo bắt Củ Cải, đã... quên mất "
Sở Ngọc Hân "O_O"
" Em lập tức đi lấy "
" Không cần đâu" Mộc Thanh ngẩng lên nhìn Tố nhi, nói:" Ta cũng không đói "
"... A, vâng"
" Ta nghe nói phong cảnh Tần quốc rất đẹp, ngươi có thấy qua không?" Nàng tìm cô hội bắt chuyện, muốn thu hút sự chú ý của y.
"Vậy sao, những ngày đó thần đều ở trong cung giúp thái tử chữa bệnh, không có ra ngoài."
" Vậy còn Tần vương. Người tiếp đãi ngươi có tốt không?"
Vừa nghe đến hai chữ Tần Vương mặt y đã biến sắc tái mét, Mộc Thanh chỉ gục mặt không đáp.
Không gian lại trở nên trầm xuống, chỉ nghe tiếng nhai từ miệng thỏ nhỏ Củ Cải. Sở Ngọc Hân bắt chuyện với y một lát, y chỉ nói chưa quá ba câu. Y không có tâm trạng.
Mộc Thanh lại trở về dưới hiện đứng đợi, nhưng y chẳng đợi được điều gì. Tiêu thị có ra khuyên y vào nghỉ, lúc đó đã là nửa đêm, y trần trừ một lúc, rồi nhớ đến lời Ngọc Hân lúc chiều, liền đi về tư phòng. Có điều y không ngủ, phòng sáng cả đêm, y lo sợ nếu mình ngủ quên sẽ giống như hôm qua, Sở Khải Phong đến y không thể gặp hắn. Ngọc nhi thấy phòng y vẫn sáng, nàng gõ cửa:" Công tử, sao người vẫn còn thức, có phải trong phòng lạnh quá. Nô tỳ giúp người thêm than sưởi ấm "
" Không có, là ta không ngủ được. Ngọc nhi, đêm lạnh rồi, em đi nghỉ đi, đừng lo cho ta."
" Vâng, nô tỳ cáo lui "
Chỉ còn lại Mộc Thanh, ánh nến lập lòe đong đưa trước mắt y thật yếu ớt, không mang lại hơi ấm. Y đưa tay ôm lấy hai vai, thì thào:"A Phong, huynh liệu có đến tìm ta không, ta thật nhớ huynh..."
Tuyết rơi ngày một nhiều, khí hậu càng lạnh. Mộc Thanh nằm gục trên bàn khẽ rùng mình thức giấc, y thế mà lại ngủ gục trên bàn. Y chạy ra ngoài mở cửa, thấy Ngọc nhi bê nước tới vội hỏi nàng:" Ngọc nhi, đêm qua hoàng thượng có đến không?"
Ngọc nhi giật mình nhìn y, chậu nước trên tay nàng khẽ chao đảo. Nàng thấy y phục của y vẫn nguyên vẹn liền đoán y ngày hôm qua đã không ngủ.
" Ngày hôm qua Hoàng thượng có đến "
" Tại sao em không đánh thức ta "
" Nhưng mà... người chỉ đứng bên ngoài một lát, không có tiến vào"
Thần sắc của y lại trùng xuống, tự trách bản thân, nếu hôm qua y đứng đợi thì đã có thể gặp hắn rồi.
Ngọc nhi lách qua người y đi vào phòng, nàng đặt xuống chậu nước, nói với y:"Người rửa mặt đi, rồi ra ăn điểm tâm. Nếu như người thấy mệt không muốn ra nô tỳ giúp người mang vào "
" Không cần đâu. Ta không muốn ăn"
Nàng thở dài nhìn y, nghe theo lời t ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Gần như cả ngày y đều nhốt mình trong phòng, đến khi trời chợp tối mới ra ngoài. Y vẫn đứng ở dưới hiện, vẫn đợi. Tuyết đã rơi nhiều hơn, Tiêu thị không nỡ nhìn y cứ dày vò bản thân như vậy. Ngọc Hân đứng bên cạnh bà, đau lòng hỏi:" Người không thể khuyên A Thanh sao? Y cứ đứng như vậy sẽ sớm nhiễm bệnh mất "
Tiêu thị lắc đầu, than thở:" Lần đầu tiên trông thấy Thanh nhi cố chấp. Hoàng thượng nếu không đến tìm nó. Hay là khuyên nó đi tìm hoàng thượng vậy"
Bà lại gần, đối y nói "Thanh nhi, con cứ đứng như vậy cũng không phải cách. Hay là trực tiếp đi gặp hoàng thượng, cùng người nói xin lỗi "
" Phải rồi. Con có thể đi tìm huynh ấy, sao con lại không nghĩ ra. Con lập tức đi tìm huynh ấy "
Tiêu thị mỉm cười xoa đầu y. Nhưng chỉ một khắc sau đã nghe tiếng "Ầm". Mộc Thanh kiệt sức gục ngã rồi...
"Thanh nhi"
"Thanh nhi"
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên. Một của Tiêu thị, còn một không phải của Sở Ngọc Hân, mà là của Sở Khải Phong. Kì thực khi nãy hẵn đứng ở bên ngoài cứ lưỡng lự. Ngọc nhi thấy hắn, cúi người lễ phép hỏi:"Hoàng thượng, người đến thăm công tử sao?"
" Trẫm... chỉ tình cờ đi ngang qua"
Ngọc nhi bất ngờ ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt nàng có tia oán trách nhưng hắn không để ý. Sở Khải Phong quay người rời đi, nàng không nhị được, gần như hét lên:"Công tử sắp chờ người đến phát bệnh rồi. Nếu người không còn quan tâm y, xin đừng gieo hi vọng. Người đến nhưng không chịu gặp mặt y, người có biết đêm nào y cũng đứng chờ người."
" To gan. Ngươi chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, không được phép nói giọng như vậy." Dư Minh lên tiếng quở trách nàng. Ngọc nhi giận đỏ cả mặt, nàng quay phắt người rồi đi.
Sở Khải Phong đứng bất động, câu nói của nàng cứ vang trong đầu hắn. Dư Minh phía sau nhắc nhở hắn:"Bệ hạ, người muốn đi vào hay trở về? Bên ngoài rất lạnh, không thể ở lâu "
Hắn bất giác đưa tay đón một hạt tuyết. Thật lạnh quá. Vừa rồi cung nữ đó nói Thanh nhi mỗi đêm đều chờ hắn, có phải y lạnh lắm không. Đúng rồi, y nhất định lạnh lắm. Hắn vội vã chạy vào Mai An cung. Dư Minh không chạy theo, ông chỉ đứng nhìn, mỉm cười.
Sở Khải Phong ôm Mộc Thanh vào phòng. Hắn thấy y sắc mặt nhợt nhạt, lo lắng như lửa đốt trong lòng:" Đệ cho mình là người đồng da sắt sao, tại sao lại tự dày vò bản thân như vậy chứ "
Hắn có hơi lớn tiếng, Mộc Thanh mở mắt. Nhìn thấy hắn chân thật trước mắt, y lập tức ôm chặt lấy hắn, khóc:" A Phong, hức, sao huynh bây giờ mới đến. Ta nhớ huynh, ta nhớ huynh "
Sở Khải Phong muốn gỡ tay y ra, để y nghỉ ngơi trước rồi mới nói chuyện, nhưng Mộc Thanh lại tưởng hắn ghét bỏ y, vội ghì chặt thêm cánh tay, kích động nói:"Đừng, đừng bỏ mặc ta, ta xin huynh, ta sai rồi. Hiện tại huynh muốn gì ta cũng đều nói với huynh, đừng không để ý đến ta..."
Tâm hắn đau như cắt nhìn y như mất kiểm soát, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng y, ôn như xoa dịu:"Đệ bình tĩnh đi,là ta không đúng, ta sẽ không ghét bỏ đệ. Đệ bệnh rồi, mau nằm nghỉ ngơi, ta sẽ ở cạnh đợi đệ tỉnh dậy."
Mộc Thanh dần buông lỏng tay. Sở Khải Phong giúp y lau nước mắt:"Ta ra ngoài mang nước giúp đệ rửa mặt, đều khóc đến mặt lém như mèo ngốc."
Mộc Thanh ngồi im để hắn lau mặt, y cảm nhận được,hơi ấm của hắn ở đây, đều không phải mơ. Sở Khải Phong vừa buông khăn xuống đã bị y lôi lấy, tự nguyện dâng lên bờ môi, cùng hắn quấn quýt. Khải Phong rất hưởng thụ, một tay vòng qua cổ, một tay vòng qua eo y, cuồng nhiệt hôn môi. Thật lâu sau mới tách ra, mặt Mộc Thanh đỏ ửng vì thiếu khí.
"A Phong "
"Hửm?"
"A Phong "
"Ta ở đây"
"A Phong"
"Đệ sao vậy"
"Là huynh thật.Ta thật sự không nằm mơ "
Sở Khải Phong đem y ôm vào lòng, hôn lên trán:"Ta xin lỗi, để đệ phải ủy khuất "
"Không có, là ta có lỗi với huynh, ta có lỗi"
"Đừng nói nữa, đệ mệt rồi mau ngủ đi. Ta cùng đệ ngủ ".
Màn rủ xuống, ánh nến đã tắt. Mộc Thanh ở trong vòng tay Sở Khải Phong an giấc. Là đêm đầu tiên trong bảy ngày liên tiếp y được ngủ ngon
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...