Xuyên Không Đánh Đuổi Tiểu Tam Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Sau đó Tư Nhã gọi ông chủ đến thanh toán, mà Tư Duệ lúc này cũng vừa lái xe đến nơi, đưa em gái mình về nhà…


Còn ở bên này, sau khi về đến biệt thự riêng của mình, Trạch Thế Vũ nhẹ nhàng bế Tô Mạn Ninh về phòng…Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm, giúp cô lau người sạch sẽ.. Sau đó bước vào phòng để quần áo, lấy một bộ đồ ngủ thoải mái giúp cô mặc vào, rồi mới cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho cô... Còn mình cũng nhanh chóng vào phòng tắm tắm gội lại sạch sẽ... Sau đó một mình đi xuống phòng bếp, tìm cái gì đó ăn tạm... Vì trời đã quá khuya, lại không muốn làm phiền quản gia Hà, Trạch Thế Vũ chỉ nấu tạm gói mỳ ăn cho đỡ đói... Sau khi lắp đầy cái bụng, anh mới thỏa mãn quay về phòng... Vừa bước vào phòng đã không khỏi kinh ngạc, gối chăn văng tung tóe dưới sàn, trong khi tư thế ngủ lúc say rượu lại vô cùng khó coi... Lúc thì nằm sấp, lúc thì lại đá chân bên này, lúc lại xoay hướng khác.... Trạch Thế Vũ nhìn thấy chỉ biết lắc đầu bất lực, nhanh chóng bước đến nhặt gối với chăn đặt lên giường... Bế cô chỉnh sửa lại tư thế ngủ, còn mình cũng nhanh chóng leo lên giường nằm bên cạnh.. Lấy tay kê đầu làm gối cho Tô Mạn Ninh nằm, xoay người cô áp mặt sát vào lòng ngực Trạch Thế Vũ... Một tay còn lại ôm chặt lấy người cô vào lòng, tận hưởng cảm giác bình yên, ngủ một giấc thật ngon... Sáng hôm sau... Tô Mạn Ninh ngủ một giấc thật ngon, đến lúc thức dậy cũng đã là tám giờ sáng…

Cô mơ màng ngồi dậy, cái đầu vẫn còn đau âm ỉ, một tay Tô Mạn Ninh vẫn không ngừng xoa xoa hai bên trán…


Bất ngờ khi nhìn thấy mình đang ở nhà, Tô Mạn Ninh nhớ rất rõ hôm qua không phải mình đang uống rượu cùng với Tư Nhã hay sao…


Vậy thì làm thế nào mà mình về nhà được chứ, chẳng lẽ…Đang miên man trong dòng suy nghĩ, bất ngờ cánh cửa phòng mở ra, Trạch Thế Vũ từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo một thứ gì đó nóng hổi, đang không ngừng bốc khói... Đến lúc này Tô Mạn Ninh cũng biết làm sao mình về nhà được rồi, chắc chắn là Tư Nhã lại bán đứng mình đây mà... "*Thức rồi sao, đầu còn đau không*.." Trạch Thế Vũ vừa bước vào, nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, bước đến đặt tô canh giải rượu xuống bàn, nhẹ giọng lên tiếng.. "*Ừm, còn hơi đau một chút*.." Tô Mạn Ninh xoa xoa hai bên thái dương, giọng hơi khó chịu lên tiếng... "*Vậy em mau vào trong vệ sinh cá nhân đi, sau đó uống canh giải rượu này, sẽ hết nhanh thôi*.." Biết rõ cô đang rất khó chịu, anh liền vô cùng nhẹ nhàng nâng má của cô lên nói... Trong khi Tô Mạn Ninh lại vô cùng bất ngờ khi anh lại chu đáo như vậy, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo... Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì nhanh chóng bước ra ngoài... Mà lúc này Trạch Thế Vũ cũng đã giúp cô thổi canh cho bớt nóng... Đến khi cô bước ra là có thể uống một mạch đến hết tô... "*Em nằm nghỉ ngơi một lúc đi, sau đó anh sẽ mang bữa sáng lên giúp em*.." "*Ừm*.." Sau khi thấy Tô Mạn Ninh uống hết tô canh giải rượu, Trạch Thế Vũ liền bước đến đỡ cô nằm xuống giường... "*Này hôm qua làm sao tôi về nhà được vậy*.." "*Còn nữa quần áo trên người tôi, là do ai thay vậy*..." Tô Mạn Ninh thấy anh chuẩn bị đi xuống nhà thì nhanh chóng lên tiếng hỏi... "*Là tôi đưa em về, quần áo trên người em cũng là do tôi thay*..." Ngay khi nghe thấy những lời cô vừa nói, Trạch Thế Vũ ngay lập tức đứng lại, vẻ mặt có một chút không vui... Khi nhớ đến chuyện hôm qua, Tô Mạn Ninh dám trốn mình ra ngoài để uống rượu, không thèm nói với anh một tiếng, điện thoại cũng không thèm nghe máy… "*Anh có đang giận tôi không*.." Tô Mạn Ninh cảm thấy mình rất có lỗi, khi ra ngoài uống rượu không thèm nói với anh tiếng nào... Mà lúc nãy khi lấy điện thoại xem giờ, vô tình Tô Mạn Ninh đã nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh, cô biết rõ anh đã rất lo lắng cho mình... "*Tôi sẽ không giận em, nhưng lần sau đừng như vậy nữa, muốn ra ngoài gặp gỡ bạn bè hay muốn uống rượu, thì em hãy gọi báo với tôi một tiếng thôi*.." "*Còn nếu không muốn gọi thì chỉ cần nhắn một tin nhắn là được, tôi sẽ không quá lo lắng mà tìm em khắp nơi nữa*.." Giọng nói của Trạch Thế Vũ lúc này cũng có một chút bất lực, không biết phải làm thế nào để Tô Mạn hiểu được lòng mình… "*Tôi xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa, anh đừng buồn như vậy có được không*..." "*Ừm*..." Tô Mạn Ninh cảm thấy khó chịu khi Trạch Thế Vũ lại trưng ra một mặt không vui như vậy, mặc dù anh luôn tỏ ra rất chu đáo, nhưng lại rất có khoảng cách... Sau khi nghe mấy lời này của Tô Mạn Ninh, Trạch Thế Vũ liền nhếch môi cười vui vẻ, sau đó xuống nhà, xem bữa sáng đã làm xong chưa, để mang lên phòng cho cô... Tô Mạn Ninh sau khi lắp đầy chiếc bụng đói, cả cái đầu cũng không còn đau nữa, khuôn mặt lúc này lại vui vẻ hơn hẳn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận