Tô Mạn Ninh lần nữa rút mạnh kéo tay của mình về, nhìn Trạch Thế Vũ đầy nghiêm túc nói…
Trong khi Trạch Thế Vũ lại bóp chặt tay mình lại, đập nhẹ vào tay lái, nhìn Tô Mạn Ninh chậm rãi nói…
“Nếu tôi nói, không muốn kết thúc hợp đồng này thì sao.”
“Anh đang đùa tôi đúng không…”
Ngay lập tức Tô Mạn Ninh liền cười lớn nhìn anh, vì cô biết rất rõ, người muốn cuộc hôn nhân này kết thúc sớm là anh…
“Anh không đùa, anh thật sự muốn bản hợp đồng này gia hạn mãi mãi, bởi vì anh biết anh thích em rồi…”
Trái ngược lại với nụ cười vui vẻ của cô, Trạch Thế Vũ lại vô cùng nghiêm túc…
Mà lúc này Tô Mạn Ninh liền bị sượng lại khi nghe mấy lời anh vừa nói.
**Không phải anh ta đang tỏ tình với mình đấy chứ, nhìn dáng vẻ này chắc chắn không phải đùa rồi…**
**Làm sao đây, Tô Mạn Ninh thù mày vẫn chưa báo xong, không thể động lòng được…**
**Phải bình tĩnh, bình tĩnh…**
Sau đó cô liền cười hề hề nhìn anh ngại ngùng nói…
“Nhưng… nhưng tôi hết thích anh rồi, vậy làm sao gia hạn hợp đồng được chứ…”
Lo lắng Trạch Thế Vũ sẽ không tin những gì mình vừa nói, cô liền lấy lý do bị bệnh để nói thêm vào…
“Thật ra sau khi tỉnh lại, không biết tại sao tôi lại hết thích anh rồi, chỉ ở lại cho đến khi hợp đồng kết thúc mà thôi…”
Trái lại với sự khó xử của cô, thì Trạch Thế Vũ lại vui vẻ đến lạ…
“Nếu đã vậy, thì tôi sẽ là người theo đuổi lại em…”
Bởi trong lòng Trạch Thế Vũ biết rõ, người trước mặt mình không phải là Tô Mạn Ninh của trước kia, thì làm sao có thể yêu anh được…
Cho nên anh sẽ dùng hết mọi cách cũng phải theo đuổi lại được Tô Mạn Ninh…
“Chuyện này…”
“Em không được phép từ chối đâu đấy…”
Sau đó Trạch Thế Vũ liền vui vẻ lái xe đến nhà hàng, mặc kệ trong đầu của Tô Mạn Ninh bây giờ có vô vàn thắc mắc…
Mà ở bên trong Trung tâm thương mại lúc này, người giám đốc liền ra lệnh cho bảo vệ cưỡng chế Lam Thư Hân ra ngoài…
Cùng lúc đó những video không ngừng phát tán rộng rãi trên các trang mạng xã hội…
Giám đốc Trung tâm thương mại phải chi ra một số tiền rất lớn để tháo xuống…
Điều này khiến ông ta vô cùng tức giận, liền ra lệnh cho bảo an trung tâm thương mại, ghi nhớ thật rõ khuôn mặt của Lam Thư Hân, cấm cô ả tuyệt đối không được bước chân vào đây thêm lần nào nữa…
Nhưng ngay lúc này, trước khi những video kia được tháo xuống, thì Phó Thiên và Hàn Hạo đã nhìn thấy… Trong khi Hàn Hạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức lấy bức tranh ra đối chiếu, hai khuôn mặt giống nhau như một... Ngay lúc này Hàn Hạo liền cảm thấy có một chút thất vọng, cứ nghĩ là có thể nhờ Tô Mạn Ninh để lấy le với đám bạn thân.. Thật không ngờ cô ấy lại chính là vợ của Trạch Thế Vũ, cũng may là Hàn Hạo vẫn chưa dẫn đến giới thiệu cho bọn họ... Nếu không cậu sẽ thành tội nhân thiên cổ, đến lúc có chui xuống đất cũng khó mà thể giải thích hết được... Còn ở bên này Phó Thiên lại mang một tâm trạng khác, cảm giác nơi chỗ trái tim không ngừng đau nhói... Mặc dù biết rõ Tô Mạn Ninh là vợ của Trạch Thế Vũ, nhưng cậu lại không thể buông bỏ đoạn tình cảm này được... Cứ luôn giả vờ như mình không hề hay biết chuyện gì, bởi vì Phó Thiên biết rất rõ Trạch Thế Vũ không hề yêu vợ mình, cứ luôn miệng nói muốn ly hôn với cô... Lần trước khi ở trên núi Sơn Vân, Phó Thiên đã cảm thấy giữa Tô Mạn Ninh và Trạch Thế Vũ có cái gì đó rất kì lạ... Cho đến khi Tô Mạn Ninh nằm bệnh viện, Phó Thiên cũng bỏ hết mọi công việc sang một bên, nhanh chóng chạy đến phòng bệnh chăm sóc cho cô... Nhưng đến nơi Phó Thiên lại vô cùng kinh ngạc, khi nhìn thấy Trạch Thế Vũ cũng đang ở đây, cứ nghĩ là anh vì muốn cảm ơn chuyện Tô Mạn Ninh đã cứu mình, nên mới đến đây thăm cô... Thế là Phó Thiên thản nhiên bước vào phòng bệnh kiểm tra lại cho cô, định lên tiếng nhưng đã bị Trạch Thế Vũ ngăn lại... Trong khi Trạch Thế Vũ lại lo lắng Tô Mạn Ninh sẽ thức giấc, nên đã đưa tay lên miệng ra hiệu cho Phó Thiên im lặng... Mà Phó Thiên cũng nhanh chóng hiểu ra, gật đầu một cái, sau đó bước đến chuẩn bị kiểm tra cho Tô Mạn Ninh... Nhưng lúc bước đến, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao của Tô Mạn Ninh khiến cậu không khỏi kinh ngạc... Một khuôn mặt quen thuộc nhưng vô cùng xa cách, Phó Thiên xém chút nữa thì không thể đứng vững được nữa, nếu không vịn vào thành giường... Trong khi Trạch Thế Vũ cũng bất ngờ giật mình khi thấy Phó Thiên như vậy, định đứng dậy bước đến đỡ cậu..
Nhưng Phó Thiên lại đưa tay ra hiệu bảo mình không có chuyện gì, Trạch Thế Vũ không cần phải lo lắng, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng…
Một mình trên tầng thượng, Phó Thiên không biết nên khóc hay nên cười…
Cậu nhớ rất rõ khuôn mặt người phụ nữ, mà Trạch Thế Vũ từng nhờ mình cứu sống, nó giống y hệt như Tô Mạn Ninh bây giờ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...