Sau câu nói của Tô Mạn Ninh, Trạch Thế Vũ liền đột ngột dừng lại, thở dài một cái xoay lại nhìn cô lên tiếng…
“Ngủ bao nhiêu đủ rồi, giờ tôi chỉ muốn đi dạo…”
“Mà nếu tôi không ở đây thì ai sẽ mời em ăn kem ốc quế chứ…”
Trong lúc thế này Trạch Thế Vũ đâu thể nói là mình vì lo lắng cho cô nên đến đây được, nên đã tìm đại một lý do để qua chuyện.
“Nhưng anh có tiền mặt hay đồng xu không đấy, cái máy này không nhận quẹt thẻ đâu…”
Tô Mạn Ninh nghe thấy Trạch Thế Vũ muốn mời mình ăn kem, thì có chút bất ngờ, lo lắng anh cũng sẽ như mình chỉ có mấy cái thẻ đen này…
“Em yên tâm, tôi không ngốc như em đâu…”
Lúc nãy khi vừa đến đây, Trạch Thế Vũ nhanh chóng nhận ra Tô Mạn Ninh không có đồng xu, thế là anh liền chạy một vòng tìm người để đổi đồng tiền xu…
Trong khi ở đây có rất nhiều người nhận ra Trạch Thế Vũ, ngay khi biết anh muốn đổi đồng tiền xu, bọn họ đã rất nhanh đến giúp đỡ…
Nhưng chủ yếu là vì muốn kéo mối quan hệ với anh, hi vọng sẽ được anh chiếu cố…
Mà Trạch Thế Vũ cũng không muốn nợ nần gì bọn họ, nên đã chuyển lại một số tiền khác, rồi nhanh chóng quay lại tìm Tô Mạn Ninh…
Sau đó cả hai bước đến chỗ máy bán kem, anh liền cho vài đồng xu vào máy, sau đó bấm vào cái nút kem ốc quế…
Trong khi Tô Mạn Ninh ở phía sau lại tỏ chu môi, tỏ vẻ không vui khi nghe thấy Trạch Thế Vũ đang mắng mình…
“Xí…”
Rất nhanh đã có ngay một que kem đang không ngừng bay khói lạnh trước mặt…
Trạch Thế Vũ nhanh chóng cầm lấy đưa đến cho Tô Mạn Ninh, cô liền tỏ ra rất vui vẻ mà cầm lấy, không chần chừ liếm nhẹ kem, cảm giác lạnh lạnh kích thích vị giác, khiến cô vô cùng thích thú…
Tô Mạn Ninh ăn một lúc đến hai ba que kem, ngay cả Trạch Thế Vũ cũng không khỏi ngạc nhiên mà lên tiếng…
“Em đói lắm hay sao mà ăn nhiều dữ vậy, ăn nhiều đồ lạnh quá sẽ không tốt cho dạ dày đâu đấy…”
“Anh thôi cằn nhằn đi, tôi chỉ ăn hết que kem này nữa sẽ nghĩ, anh lo lắng cái quái gì chứ…”
Đang hưởng thức que kem ngon lành, nghe mấy lời cằn nhằn của Trạch Thế Vũ, khiến cô mất hết cả hứng…
Khuôn mặt hậm hực đáp lại lời anh, sau đó xoay người rời khỏi…
“Sao vậy, giận rồi sao…”
“Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu em không thích thì tôi không nói nữa, được chứ…”
Ngay khi thấy Tô Mạn Ninh có vẻ giận dỗi bỏ đi, Trạch Thế Vũ nhanh chóng chạy theo, lên tiếng dỗ dành cô…
“Tôi đâu rảnh rỗi đâu mà giận anh chứ…”
“Tôi chỉ muốn ăn mấy món lẩu cay cay đó, anh có thể ăn cùng tôi được không…”
Biết rõ Trạch Thế Vũ đã lọt vào bẫy của mình, Tô Mạn Ninh không ngần ngại chỉ vào quán lẩu Hàn Quốc bên cạnh…
Ngay từ lúc bước vào đây, ánh mắt của cô đã dán chặt vào đó một cách thèm thuồng, nhưng vì có một mình cô sẽ không thể nào ăn hết…
Cũng may có Trạch Thế Vũ đến, nhưng anh ta lại cằn nhằn mãi, nên cô đã nghĩ ra kế này, để anh cùng mình vào đó…
“Nhưng em mới vừa ăn lạnh, giờ lại ăn cay…”
“Liệu dạ dày em có chịu nổi không…”
Trong khi Trạch Thế Vũ lại khá lo lắng cho sức khỏe của cô…
“Không sao mà, khi về uống thuốc sẽ hết ngay mà, tôi là bác sĩ mà anh cứ yên tâm đi, sẽ không sao đâu…”
“Được rồi, chỉ lần này thôi đó…”
Ngay khi nhìn vào ánh mắt của Tô Mạn Ninh, Trạch Thế Vũ biết mình không thể nào từ chối được nên đã gật đầu đồng ý…
Nghĩ đến việc cô từng là bác sĩ, chắc chắn sẽ biết sức khỏe mình ra sao, nên cũng yên tâm hơn một chút…
“Được vậy chúng ta vào trong thôi…”
Tô Mạn Ninh vui vẻ nắm tay Trạch Thế Vũ kéo vào bên trong, sau đó gọi ngay một cái lẩu thật to, thật cay…
Sau khi ăn uống no nê, cả hai quyết định sẽ đi dạo một lúc, rồi mới quay về nhà…
Đi dạo được một lúc, bất ngờ gặp phải người không nên gặp…
Cũng trong lúc này, Lam Thư Hân mang bộ mặt tức giận vì không có tiền thanh toán chiếc túi, phải xấu hổ trả lại…
Vừa đi được một lúc đã đụng mặt anh và cô, đang đi hướng ngược lại…
Ngay lập tức ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau, ngược lại với sự tức giận của Lam Thư Hân, Tô Mạn Ninh lại vui vẻ đến lạ…
Sau đó vòng tay sang ôm chặt lấy cánh tay của Trạch Thế Vũ…
Trong khi Trạch Thế Vũ cũng rất bất ngờ, nhưng lại tỏ ra rất vui, khi thấy Tô Mạn Ninh hành động như vậy…
Khuôn miệng liền nhếch lên mỉm cười cái, vòng tay sang ôm chọn lấy vòng eo con kiến của Tô Mạn Ninh…
Mà ngay lúc này, ngay khi nhìn thấy Trạch Thế Vũ đang ở đây, khiến cô ả nhớ lại chuyện xấu hổ lúc này mà tức điên lên…
Lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hai người họ thì nhanh chóng bước lên trước mặt Trạch Thế Vũ mà chất vấn… "*Thế Vũ, sao lúc nãy em gọi anh không đến chứ*.."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...