“Nhưng nghiên cứu Tô, cô vẫn chưa được Phó tổng công nhận là bác sĩ…”
“Nếu lần này cô tự mình đứng ra phẫu thuật e là không được hợp lý cho lắm…”
“Hay là đợi thêm một lúc nữa, cứu viện sắp đến nơi rồi…”
Ý tá trưởng lo lắng sẽ có chuyện không may xảy ra, như vậy sẽ ảnh hưởng đến con đường làm bác sĩ sau này của Tô Mạn Ninh…
Nhưng Tô Mạn Ninh lúc này lại không nghĩ vậy, thâm tâm là một bác sĩ, cô không thể làm ngơ nhìn bệnh nhân đang dần chết đi trước mắt mình được…
“Không thể đợi thêm được nữa, bệnh nhân sắp không thể chịu được nữa rồi…”
“Nhịp tim của cậu ấy đang yếu dần, chúng ta phải phẫu thuật ngay lập tức…”
Tô Mạn Ninh đặt tên lên ngực người bệnh nhân này liền có thể cảm nhận được cậu ấy đang yếu dần đi…
“Nhưng…”
Ngược lại y tá trưởng vẫn đang rất bâng khuâng, chưa biết nên phải làm thế nào cho đúng…
“Không nhưng nhị gì cả, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm…”
Ngay lúc này Tô Mạn Ninh đã không thể chờ đợi thêm được nữa, kiên quyết đến đáng sợ…
Mà y tá trưởng lúc này cũng giật mình hoảng sợ với thái độ kiên quyết của cô, nhưng khi nhìn đến bệnh nhân đang sắp không xong…
Y tá trưởng liền quyết định liều lĩnh một lần vậy, dù gì mạng sống của bệnh nhân vẫn là việc quan trọng nhất…
“Được rồi, mau đưa bệnh nhân này vào phòng cấp cứu ngay đi.”
“Nghiên cứu Tô tôi sẽ là người phụ cô…”
“Ý tá trưởng, cảm ơn chị…”
“Chúng ta cùng cố gắng…”
Ca phẫu thuật diễn ra được một lúc, Tô Mạn Ninh luôn chứng tỏ sự nghề chuyên nghiệp của mình, mọi động tác rất chính xác…
Đến ngay cả y tá trưởng ở bên cạnh nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, càng không thể ngờ động tác của cô ấy lại chính xác đến như vậy…
Mà ở bên ngoài lúc này, Phó Thiên sau khi phẫu thuật xong, nhanh chóng ra ngoài kiểm tra lại tình trạng của những người bị thương…
Sau khi kiểm tra xong một lượt, những người bị thương nặng đều đã được cấp cứu kịp thời, bên ngoài lúc này cũng chỉ còn những người bị xay xát nhẹ…
Quan sát một lúc lâu cũng không tìm thấy Tô Mạn Ninh ở đâu cả, trong khi những người trong phòng nghiên cứu đều đang ở đây để giúp đỡ…
Phó Thiên liền bước đến chỗ một người trong phòng nghiên cứu, lên tiếng hỏi xem Tô Mạn Ninh đang ở đâu…
“Cậu có thấy nghiên cứu Tô ở đâu không vậy…”
“Tôi tìm một lúc nhưng không thấy người đâu cả…”
“Dạ Phó tổng, nghiên cứu Tô đã vào phòng cấp cứu rồi ạ…”
Một người trong phòng nghiên cứu, nghe thấy Phó Thiên hỏi thì nhanh chóng đáp lại…
“Cô ấy tại sao lại ở trong phòng cấp cứu chứ…”
Phó Thiên vừa nghe thấy Tô Mạn Ninh ở trong phòng cấp cứu thì vô cùng sốt sắng…
“Vừa nãy có một bệnh nhân đang nguy kịch, nghiên cứu Tô lo sợ cậu ấy sẽ không thể chống đỡ nổi, đến khi viên trợ đến, nên đã tự ý đưa người vào phòng cấp cứu rồi ạ…”
Người đó nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra lúc nãy cho Phó Thiên biết…
“Cậu nói cái gì, nghiên cứu Tô đang tự mình cấp cứu cho bệnh nhân hay sao…”
“Nhưng cô ấy đâu phải là bác sĩ, làm vậy sẽ trái với quy định của bệnh viện, cô ấy sẽ bị kỉ luật…”
Trong lúc này Phó Thiên không một chút tức giận gì khi biết Tô Mạn Ninh làm như vậy, ngược lại cậu còn rất tin tưởng vào tay nghề cao siêu của cô …
Nhưng lúc này Phó Thiên lại vô cùng lo ngại, việc tự ý quyết định lần này, sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến cô…
“Nghiên cứu Tô, cô ấy ở trong đó phẫu thuật với một mình hay sao…”
“Dạ có y tá trưởng trong đó với nghiên cứu Tô nữa ạ…”
Phó Thiên định sẽ vào giúp đỡ nhưng nghe thấy vậy liền an tâm một chút…
Lúc đầu Phó Thiên cứ lo sợ một mình Tô Mạn Ninh ở trong đó, sẽ không thể xử lý được tất cả mọi thứ…
Nhưng khi biết được y tá trưởng cũng đang ở trong đó, Phó Thiên mới yên tâm được phần nào…
Bên ngoài lúc này viện trợ cũng đã đến, Phó Thiên đành gác lại chuyện của Tô Mạn Ninh sang một bên, chung tay cùng mọi người băng bó của những người bị thương nhẹ…
Sau hơn vài giờ đồng hồ phẫu thuật, bệnh nhân cuối cùng cũng đã được cứu sống, sau đó được đưa về phòng hồi sức…
Cánh cửa được mở ra, Tô Mạn Ninh khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi bước ra ngoài, trong chiếc áo blouse trắng…
Vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn đầy tự hào khi giành lại sự sống cho bệnh nhân từ tay tử thần…
Cũng đã khá lâu rồi Tô Mạn Ninh mới được khoác lên mình chiếc áo này, cảm giác vừa thân quen lại vừa xa lạ…
Bao nhiêu cảm xúc đè nén bấy lâu nay, bất ngờ lại dậy sóng, khiến cô không thể khống chế được chính mình nữa…
Những giọt lệ đau thương lần lượt rơi xuống, Tô Mạn Ninh nhớ lại lần cuối cùng khi mặc chiếc áo blouse trắng này…
Lúc đó cô vẫn còn ở bên cạnh bố mẹ và anh trai của mình, nụ cười hạnh phúc bao trùm trên khuôn mặt của họ…
Nhưng chỉ trong một ngày tất cả đều đã thay đổi hết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...