Trạch lão phu nhân vô cùng tức giận với thái độ khó chiều này của Trạch Thế Vũ mà ném mạnh bản hợp đồng một cái đến trước mặt của anh.
.
"Vậy con mau xem lại đi.
.
"
"Điều khoản trong hợp đồng là con không được qua đêm bên ngoài, dù là ngủ chung hay riêng sau tan làm cũng phải quay về nhà ngay lập tức, cùng ăn cơm với vợ.
.
"
"Cái này.
.
"
"""Chết tiệt, lúc đầu mình đã quá sơ ý rồi! """
Trạch Thế Vũ nói thầm trong lòng!.
"Không phải Trạch tổng đây muốn làm trái hợp đồng đấy chứ.
.
"
"Nếu con đã muốn làm trái lại với hợp đồng thì bây giờ ngay lập tức phải rời xa cô ả Lam Thư Hân kia, mãi mãi không được gặp lại! "
"Con thấy sao.
"
Trạch phu nhân đứng dậy bước đến chỗ Trạch Thế Vũ vỗ vai anh một cái cười nhẹ lên tiếng, giọng điệu có chút thách thức!
"Thôi được rồi, lần này xem như là lỗi của con, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.
.
"
"Được, lần này xem như chúng ta nhân nhượng bỏ qua vậy, nếu có lần sao thì con đừng trách tại sao cả đời cũng đừng hòng gặp lại Lam Thư Hân.
.
"
"Trạch Thế Vũ con đừng nghĩ con gầy dựng được tập đoàn to lớn như Trạch thị thì có thể gọi mưa gọi gió, với gia thế Trạch gia hiện giờ, muốn làm một người biến mất, vĩnh viễn con không tìm được là chuyện không thề khó khăn một chút nào, con đã nghe rõ chưa.
.
"
Trạch phu nhân không còn thái độ nhượng bộ nữa mà giận dữ nói!.
"Được con hiểu rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, con về tập đoàn đây.
.
"
Trạch Thế Vũ mặc dù rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu chấp nhận, đứng dậy định rời đi thì giọng nói của Trạch lão phu nhân vang theo phía sau.
.
"Tan làm nhớ về ăn cơm cùng vợ.
.
"
"Con biết rồi.
.
"
Trạch Thế Vũ sau khi quay về tập đoàn mang theo một tâm trạng vô cùng tệ, chân mày nhíu lại khiến toàn bộ nhân viên phải sợ hãi!.
Ngay cả Tư Duệ muốn đem báo cáo vào phòng chủ tịch cũng phải đắn đo một lúc mới dám gõ cửa bước vào!
Sau khi báo cáo xong vừa định bước ra ngoài nhưng chợt nhớ ra một chuyện nữa vẫn chưa thông báo, nên đã quay lại!
"Dạ thưa chủ tịch, con một chuyện nữa tôi quên báo cáo với ngài.
.
"
"Chuyện gì còn không mau nói.
.
"
"Dạ là hôm nay Lam tiểu thư có đến đây tìm ngài, nhưng lúc đó chủ tịch ra ngoài rồi, cô ấy bảo tôi nói với ngài, chiều này đưa cô ấy đến Royse để dùng bữa tối ạ.
.
"
"Gọi điện bảo cô ấy nói hôm nay tôi không đến được, mua một chiếc vòng cổ kim cương gởi đến nhà, bảo ngày mai tôi sẽ đến tìm cô ấy.
.
"
"Dạ, tôi sẽ đi ngay.
.
"
"Mà này, bắt đầu từ hôm nay sau năm giờ chiều tôi sẽ tan làm, có việc gì thì để hôm sau giải quyết.
.
"
"Nhưng chủ tịch còn rất nhiều cuộc hẹn làm ăn với đối tác ở bar.
.
"
Trạch Thế Vũ liếc mắt nhìn Tư Duệ một cái như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, giọng nói có chút khó chịu nói ra từng chữ!
"Hủy hết tất cả cho tôi! "
"Vâng ạ, tôi sẽ sắp xếp lại lịch trình của chủ tịch ạ.
.
"
"Không còn việc gì nữa, cậu về làm việc đi.
.
"
"Vâng, tôi xin phép.
.
"
Tư Duệ liên tục bị đánh úp, hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác của chủ tịch mà hoang mang, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến chủ tịch thay đổi như vậy!
Mặc dù rất muốn lên tiếng xác nhận lại rằng đây có phải là chủ tịch thường ngày của mình hay không, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đần đần sát khí của Trạch Thế Vũ thì lại chẳng dám hé răng nửa lời, ngược lại sợ đến xanh cả mặt!
Ôm một bụng thắc mắc chạy nhanh ra khỏi phòng, quay về bàn làm việc!
Ở bên này, Tô Mạn Ninh sau khi được quản gia Hà thông báo, rằng sau giờ tan làm Trạch Thế Vũ sẽ quay về nhà dùng cơm, cô vui vẻ nhanh chóng chạy xuống bếp, muốn tự tay chuẩn bị bữa tối cho anh!
Ngay cả quản gia Hà muốn đến phụ giúp một tay, Tô Mạn Ninh cũng không cho, hì hục cả buổi cuối cùng cũng đã hoàn thành!
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô nhanh chóng lên phòng tắm gội lại, đợi Trạch Thế Vũ quay về sẽ cùng nhau dùng bữa!
Một lúc sau tiếng động cơ xe dừng lại trước cửa, Trạch Thế Vũ từ ngoài cửa đi vào nhà, Tô Mạn Ninh nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng chạy ra nhận lấy cặp táp của anh dịu dàng lên tiếng!
"Thế Vũ anh về rồi, hôm nay anh làm việc có mệt không, mau vào trong rửa mặt đi rồi chúng ta cùng nhau dùng bữa.
.
"
Ngược lại với thái độ mừng rỡ của Tô Mạn Ninh thì Trạch Thế Vũ lại chẳng biểu cảm gì, một mạch đi thẳng vào phòng bếp, chẳng thèm đáp lại cô một câu nào!
Tô Mạn Ninh tuy có chút hụt hẫng với thái độ vừa rồi của Trạch Thế Vũ, nhưng vẫn không để bụng, dặn lòng rằng hôm nay quá nhiều việc khiến anh mệt mỏi nên mới như vậy, ""Tô Mạn Ninh mày là vợ phải thông cảm cho anh ấy mới đúng chứ! ""
Sau đó nhanh chóng chạy theo phía sau, ngồi xuống đối diện với Trạch Thế Vũ, cả một bàn ăn thịnh soạn, nhưng anh lại chẳng chịu động vào đũa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...