Vân Hiểu Tinh phát hiện nàng và Tiêu Quân Hạo thật sự xung khắc với nhau, lần nào hai người cũng chia tay trong không vui, ấy thế mà Kinh Thành lại không đủ lớn, lần nào cũng gặp mặt.
Nàng lắc đầu, cũng đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Không biết Tiêu Quân Hạo đã đi đâu, nhưng Vô Tung và Ngọc Trân thì đang đứng ở ngoài, thấy nàng đi ra, hắn ta lập tức kính cẩn hành lễ: “Vân Đại tiểu thư
Mặc dù dạo này Ngọc Trân đã to gan hơn trước, nhưng tiếc là gan chuột bẩm sinh, lúc ở bên cạnh Vô Tung nàng ấy còn chẳng dám thở mạnh nữa là.
Vất vả lắm mới thấy Vân Hiểu Tinh, nàng ấy cứ như gặp được người thân, rưng rưng nước mắt nhào qua: “Tiểu thư!”
Đến mức Vân Hiểu Tinh phải vừa kinh ngạc lại vừa cảnh giác nhìn về phía Vô Tung!
Chủ nhân của hắn ta đã đi rồi, hắn ta còn ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ hắn ta thích nha hoàn thanh tú nhà nàng thật à?
Vô Tung tức nghẹn ở ngực không xả ra được, cuối cùng hắn ta cũng hiểu được phần nào tâm trạng của chủ nhân nhà mình khi tiếp tục bị chọc tức điên mà bỏ đi rồi.
Hắn ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, cứng nhắc nói với Vân Hiểu Tinh: “Chủ nhân sai ta đi theo người, dù sao cũng khó đảm bảo liệu bên phía Lục Hoàng tử có giở trò gì nữa không.
Nhưng người yên tâm, ta sẽ ẩn nấp, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiết của người.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta bổ sung thêm một câu: “Đây là lời dặn của chủ nhân ạ.
Vân Hiểu Tinh không nhịn được mà nhìn về hướng Tiêu Quân Hạo rời đi.
Nàng biết Tiêu Quân Hạo là một người kĩ tính, chẳng qua không ngờ lại có một ngày cái sự kĩ tính của hắn sẽ áp dụng với nàng, cảm giác...!hơi là lạ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Hiểu Tinh hơi híp lại, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Ngươi có thể ở lại, nhưng nếu không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuất hiện, biết chưa?"
Vô Tung nghiêm túc đáp lời, thoáng cái đã biến mất dạng, cũng không biết hắn ta đã ẩn nấp vào đâu.
Ngọc Trân sợ sệt nhìn về hướng Vô Tung biến mất, nhỏ giọng hỏi Vân Hiểu Tinh: “Tiểu thư, cho hắn ta đi theo thật ạ?"
“Khi không lại phải tới một người bổ sung thêm vũ lực cho chúng ta, không nhận thì phí lắm” Vân Hiểu Tinh cười tủm tỉm trả lời.
Ngọc Trân chớp chớp mắt nhìn Vân Hiểu Tinh.
Vô Tung là thuộc hạ tâm phúc của Bát Hoàng tử, tiểu thư và Bát Hoàng tử đổi đầu nhau đã lâu, nay lại đồng ý cho Vô Tung đi theo, phải chăng có nghĩa là tiểu thư không còn ghét Bát Hoàng tử nữa không?
Ngọc Trân lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, lặng lẽ nuốt những lời này xuống bụng.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta quay lại Hạ Bát Lý hay sao ạ?”
Vân Hiểu Tinh nhìn lên trời: “Vân Giai Ý đang ở đó, chúng ta không đi nữa.
Nếu nàng ta đã muốn được vẻ vang thì tất nhiên sẽ giải quyết thoả đáng chuyện này, chúng ta về nhà thôi.
Vì chuyện này mà đầu tiên Tiêu Quân Minh bị Hoàng đế khiển trách, bây giờ hậu viện lại trở nên hỗn loạn.
Với tính tình nham hiểm của hắn ta, rất có thể hắn ta sẽ đánh Úp tới bất cứ lúc nào, nàng vẫn nên tránh xa Hạ Bát Lý một chút thì hơn, kẻo lại làm liên luỵ đến họ.
Dẫu sao hoàng quyền vẫn là hoàng quyền, dân thường không thể dây vào cuộc tranh đấu này.
Vân Hiểu Tinh dẫn Ngọc Trân trở về phủ Tướng quân, gọi quản sự phụ trách giám thị Lục Hoàng tử tới hỏi.
Quả nhiên dạo gần đây phủ Lục Hoàng tử nhốn nháo, đại phu vào như nước chảy nhưng không thấy một ai ra ngoài.
Vân Hiểu Tinh cười khẩy.
Độc do nàng hạ, người khác muốn giải làm sao mà dễ dàng như vậy được!
Quản sự tiếp tục đi giám thị, Ngọc Trân nhìn Vân Hiểu Tinh chằm chằm một lúc lâu rồi mới hiểu ra: “Tiểu thư, người hạ độc bọn họ à? Hạ độc khi nào thế? Sao nô tỳ lại không biết? Quá lợi hại!”
Ngọc Trân sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình, bản lĩnh của tiểu thư ngày càng cao siêu!
Vân Hiểu Tinh cười khẽ: “Hạ ngay trước mặt ngươi mà ngươi không phát hiện ra sao?”
Ngọc Trân ngơ ngác, vắt hết óc nghĩ ngợi rồi vỗ tay nói: “Là mũi tên mà người bắn ở Hạ Bát Lý, trên mũi tên đó có độc!”
Vân Hiểu Tinh hài lòng vỗ đầu nàng ấy, vẫn chưa quá ngốc.
Với xác suất chính xác của nàng, muốn lấy mạng người kia quả thật dễ như trở bàn tay, chẳng qua nàng không muốn giết người, càng muốn hắn ta mang những thứ đó về.
Đó là một loại thuốc độc mà nàng nghiên cứu ra được trong lúc rảnh rỗi, sức sát thương không mạnh nhưng rất dễ lây lan, chỉ cần có tiếp xúc đều sẽ bị nhiễm.
Phủ Lục Hoàng tử...!chắc bây giờ đã rối loạn rồi.
Nàng cười khẽ một tiếng, sau đó mới sai người tiếp tục theo dõi, lại nghe người gác cổng vội vàng vào bẩm báo: “Tiểu thư, Lục Hoàng tử điện hạ cầu kiến, nói là muốn gặp người!”
Ngọc Trần thầm chột dạ, không thể không nhìn sang Vân Hiểu Tinh: “Tiểu thư...!phải làm sao bâyam giờ?”
Nạn nhân đã tìm tới tận nhà rồi, phải làm sao mới ổn đây!
Vân Hiểu Tinh cũng hơi ngạc nhiên.
Tiêu Quân Minh lòng dạ nham hiểm, nàng cứ tưởng hắn ta sẽ lén tới tìm nàng, không ngờ lại khua chiêng gõ mõ đến tìm nàng, hắn ta định làm lớn chuyện này lên đấy à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...