Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ


Tiêu Quân Minh im lặng: “Để nói nhiều như vậy, chẳng qua là không muốn ta được đẹp mặt trước mặt phụ hoàng! Đệ chỉ đang một lý do đường hoàng thôi!”
Tiêu Quân Hạo bình tĩnh: “Nếu Lục ca cứ khăng khăng nghĩ như vậy, ta cũng không còn gì để nói.

Trong mắt Tiêu Quân Minh lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Đệ thật sự muốn đối địch với ta?”
“Làm gì vậy? Nếu còn tranh cãi nữa là phụ hoàng sẽ hỏi tới đấy.

Theo tiếng bánh xe lăn, Tiêu Quân Vĩ điều khiển xe lăn đến: “Lục đệ, kỳ hạn phụ hoàng đưa ra cho đệ còn chưa tới ba ngày, sao đệ vẫn còn thời gian ở đây nói chuyện phiếm? Trong phủ của ta cũng có một vài thợ làm binh khí, hay là..

“Không cần! Ta tự có cách!” Tiêu Quân Minh cứng rắn bỏ lại một câu, sau đó xoay người phẩy tay áo rời đi.

Tiêu Quân Vĩ khế nhíu mày: “Lần này Lục đệ khăng khăng thành lập Thần Cơ Doanh, người người đều biết rõ ý đồ của đệ ấy, cũng không biết sao phụ hoàng lại đồng ý.


Nhưng sao đệ cũng nổi điên, cần gì phải đối nghịch với đệ ấy?”
"Quân Vân gia đang nghiên cứu làm cung nỏ, phụ hoàng chỉ đang muốn mượn tay huynh ấy để làm mất thể diện của Vân Đại Tướng quân thôi.

Vân Đại Tướng quân trấn giữ biên cương nhiều năm, thật sự không nên rơi vào tình trạng này”
Tiêu Quân Vĩ liếc nhìn hắn: “Quân Hạo, ăn nói cho cẩn thận.”
Tiêu Quân Hạo đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có biểu cảm thừa thãi nào.

Tiêu Quân Vĩ cũng biết tính tình của hắn, lắc đầu nói: "Cũng may hiện giờ Đại Tướng quân đã rời Kinh, cũng không biết Vân Đại tiểu thư thế nào...!
Giọng hắn ta dừng lại một lúc, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu Quân Hạo rồi nói tiếp: “Nàng ấy được Thái hậu nhớ tới, chỉ cần nhập cung ở lại hơn mấy ngày, đợi kỳ hạn qua đi, không còn xây dựng Thần Cơ Doanh nữa thì chuyện này cũng coi như xong.

Nhưng thật ra cho dù Vân Đại tiểu thư ở trong phủ thì Lục đệ cũng không dám làm gì, dù sao nàng ấy cũng là người Vân gia.

Tiêu Quân Hạo không đáp lại, giả vờ như không nghe thấy gì.

Tiêu Quân Vĩ cố tình nói: “Bát đệ, cũng đã lâu rồi ta không gặp Thái hậu, đệ có muốn cùng tiến cung thỉnh an Thái hậu không?”
Tiêu Quân Hạo cũng không quay đầu lại: “Không đi
Tiêu Quân Vĩ lắc đầu, vừa định nói chuyện thì một cung nhân vội vã đi tới, thấp giọng nói hai câu, sắc mặt Tiêu Quân Vĩ thay đổi: “Cái gì, Vân Đại tiểu thư xuất cung rồi? Chuyện từ khi nào?”
Tiêu Quân Hạo xoay phắt người lại!
Vân Hiểu Tinh không biết chuyện mình rời khỏi cung đã tác động đến tâm tư của rất nhiều người, nàng vẫn đang chữa trị cho Hổ Oa.

Chữa trị tốn rất nhiều thời gian, cũng tốn rất nhiều sức lực.

Tới khi nàng cầm lại được giọt máu cuối cùng thì trời cũng đã sẩm tối, sau khi tắt đèn, nàng trả lại dụng cụ phẫu thuật về phòng thực nghiệm, lúc ra ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen rồi.


Nàng đẩy cửa ra.

Người ở bên ngoài đã sớm không chịu nổi nữa, ngồi ngổn ngang dưới đất, Ngọc Trân là người đầu tiên phản ứng kịp: “Tiểu thư!”
Trương Lý chính cũng bám vào tường đứng dậy, căng thẳng nhìn Vân Hiểu Tinh: “Ta, ta..

Vân Hiểu Tinh xoa giữa hai lông mày, đè nén sự mệt mỏi, chỉ nhìn quản sự hỏi: “Thái y đâu rồi?”
Một vị thái y trẻ tuổi lập tức bước ra, may mà trẻ tuổi, mặc dù đã đợi rất lâu nhưng không lộ ra chút mệt mỏi nào: “Bái kiến Đại tiểu thư”
Vân Hiểu Tinh gật đầu: “Ta đã cầm máu rồi, vẫn mong thái y vào trong xem lại.”
Ngành phẫu thuật có chuyên môn, mặc dù phẫu thuật có hiệu quả đối với vết thương bên ngoài, nhưng để khôi phục lâu dài thì vẫn cần người tiến hành điều trị, người có thể vào Thái Y viện thì chắc chắn không phải người bình thường.

Thái y trẻ tuổi cúi người xuống rồi lập tức đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua Vân Hiểu Tinh, hắn ta đã nhạy bén ngửi ra được mùi máu cực kỳ nồng, hắn ta vô thức nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc thấy gương mặt xinh đẹp trắng như ngọc của nàng, hắn ta không khỏi nóng mặt lên, hoảng sợ cúi đầu không dám nhìn thêm nữa, vội vã đi vào phòng.

Lúc này Vân Hiểu Tinh mới nhìn Trương Lý chính, bình tĩnh nói: “Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần cậu bé có thể vượt qua tối hôm nay, lại có thêm sự chăm sóc của thái y thì chắc hẳn là sẽ không còn chuyện gì nữa.

Trương Lý chính lảo đảo, ngã xuống dưới đất rồi bật khóc: “Đa tạ Đại tiểu thư! Đa tạ Đại tiểu thư!”

Mọi người lập tức reo hò lên, vẫn là Xuân Nương nhanh chóng nhân cơ hội mượn cớ đi chuẩn bị đồ ăn, đẩy đám đông đang vui vẻ ra để tránh làm ồn tới Vân Hiểu Tinh.

Từ trước đến nay Ngọc Trân chưa từng thấy tiểu thư nhà mình mệt mỏi như thế này bao giờ, vừa đau lòng vừa lo lắng: “Tiểu thư, thái y đã tới rồi, chúng ta trở về thôi chứ?
Vân Hiểu Tinh dạy mi tâm: “Đám lưu manh kia đâu?”
“Ở bên ngoài ạ” Ngọc Trân nhỏ giọng nói: “Quản sự đã tra hỏi rồi, đúng là người bên phía Lục hoàng tử phải tới, muốn dùng người của Hạ Bát Lý để uy hiếp chúng ta, muốn lấy bản vẽ của nỏ Gia Cát, chỉ là không ngờ chúng ta đã tiến cung nên mới náo loạn lâu như vậy.

Tiểu thư, bây giờ phải làm thế nào?”
Vân Hiểu Tinh lạnh lùng cười, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát ý: “Đưa về hết cho ta
Ngọc Trân sửng sốt: “Đưa về ấy ạ?”
Như vậy thì hời cho chúng quá!
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui