Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh Quân vẫn như mọi ngày mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng màu trắng thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua khiến cho từ sau lưng nhìn lại có một loại xuất trần phiêu miểu cảm giác.
Còn nếu như nhìn từ góc nhìn phía trước.....khuôn mặt chỗ tím chỗ xanh, đặc biệt một bên mắt còn lưu lại hình xăm nắm đấm......
( Ta thầm nghĩ, chúng ta có thể bỏ qua việc nhìn hắn ở góc độ này.....thật cơm mẹ nấu quá thảm! )
Trong doanh trại năm mươi vạn đại quân xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề.
Trước mỗi một chi đội ngũ có một vị thân mặc chiến giáp, dưới cưỡi tuấn mã, bên hông đeo lệnh bài quân hàm 'Tiểu Tướng Quân' .
Đứng ở phía trước một chút có hai người,
Một người tuổi tác chưa tới ba mươi, trên thân mặc quần áo màu sắc giống như chiến giáp đều là màu trắng, cưỡi tuấn mã tay cầm trường thương, bên hông đeo lệnh bài quân hàm phó tướng.
Người còn lại thân hình cao lớn, vạm vỡ cưỡi một con trâu đực, toàn thân quần áo màu nâu, bên ngoài khoác chiến giáp màu đất nung, trong tay cầm một thanh cự phủ.
Tương tự cũng là một vị phó tướng.
Trần Minh Quân khi nhìn thấy con trâu đực này thì khẽ giật mình, trong lòng thầm nghĩ cái này còn gọi là trâu a?
Bởi vì con trâu này rõ ràng so với ở trên Địa Cầu hình thể to lớn gấp hai lần, cộng thêm một thân cơ bắp cuồn cuộn như bò tót.....
May mắn ngoại hình nó không thay đổi nếu không chỉ e hắn không cách nào nhận ra đây là một con trâu!
Cũng không lâu lắm, Lê Nguyệt Anh từ trong lều vải của nàng đi ra.
Ngày hôm nay nàng vẫn ăn mặc như ngày bình thường, một bộ quần áo đỏ, một bộ hoàng kim chiến giáp, trên trán buộc một sợi vải đỏ....
Khác biệt duy nhất có lẽ là ngày hôm nay nàng không còn cưỡi ngựa trắng mà đổi thành một con cường tráng hùng sư.
Con sư tử này toàn thân màu xám, thân hình cường tráng vạm vỡ nhìn rất uy phong, mạnh mẽ.
Trần Minh Quân tính tình cẩn thận, đứng cách xa nó mấy chục mét nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy an tâm.
Lê Nguyệt Anh thấy hắn sợ sệt nhịn không được cười rộ lên như vạn hoa khoe sắc.
Tiểu tử này ngày hôm qua dám cả gan trêu đùa nàng, vậy mà hôm nay trông thấy 'mèo con' đã sợ thành dạng này
Đáng đời!
Dám trêu chọc bổn công chúa!
Nhưng nghĩ lại đối phương dám lập xuống thiên đạo lời thề rằng đời này nhất định cưới mình, trong lòng nàng không hiểu có một tia cảm giác vui vẻ.
Nàng mặc dù xinh đẹp không thua kèm gì đại tỉ Lê Ngọc Tâm cùng tiểu muội Lê Ngọc Kiều nhưng từ xưa đến nay đám thiếu niên trong nước chỉ cần thấy nàng đều hoảng sợ, đến dũng khí cùng nàng nói chuyện cũng không có nói gì đến việc theo đuổi nàng.
Nếu như để Trần Minh Quân nghe được những lời này chỉ sợ tức giận nói "Đại tỷ! Người ta nhìn thấy 'mèo con' nhà ngươi đã sợ chết khiếp thì lấy đâu ra can đảm tán tỉnh ngươi!"
Đừng nói người khác, ngay cả hắn nếu như biết trước Lê Ngọc Anh có một con thú cưng 'dễ thương' thế này chỉ sợ vừa gặp mặt trước tiên liền chạy.
Lê Ngọc Anh thu hồi tầm mắt, nhắc đến người theo đuổi nàng kỳ thực cũng có một người, người này bất luận thiên phú lẫn danh tiếng đều đáng giá để nàng cân nhắc.
Nhưng dù vậy, đối phương cũng chưa từng buông lời công khai theo đuổi nàng cho nên nàng cũng chẳng quan tâm.
— QUẢNG CÁO —
Ngay cả dũng khí công khai theo đuổi một người cũng không có, dạng người này nàng xưa nay không để vào mắt!
Nếu như người kia cũng giống như Trần Minh Quân, dám trước mặt nàng công khai nói theo đuổi nàng vậy thì nàng sẽ không cần phải cân nhắc nữa.
Bởi vì tính tình của nàng xưa nay thẳng thắn, ghét nhất loại đàn ông vòng vo, mập mờ.
A! Ta nghĩ lung tung chuyện gì nha!
Lê Ngọc Anh gương mặt phớt hồng trong giây lát liền biến mất.
Nhìn xem tam quân đã chỉnh chỉnh tề tề xếp thành hàng, Lê Ngọc Anh leo lên lưng hùng sư , tay phải cầm trường đao giơ lên cao hô: "Xuất phát!"
"Ù..ù....ù..."
"Thùng....thùng....thùng..."
Tiếng kèn lệnh, tiếng trống trận vang lên.
Đại quân đứng đầu nhất một trăm tên binh sĩ hai tay cầm chặt cán cờ, giơ lên cờ lớn bắt đầu bước đều bước.
Phía sau quân lính cũng bắt đầu dậm chân đi theo, động tác đồng đều không sai một nhịp giống như năm mươi vạn người như một người.
"Nhị tỷ, chờ chút!" Một thanh âm vang lên đánh gãy đội ngũ nhịp độ hành quân.
Lê Ngọc Anh không vui quay đầu nhìn lại xem có chuyện gì, hành quân đại kỵ là vừa xuất phát đã dừng lại, đây là điềm gở.
Chỉ thấy Trần Minh Quân không biết móc ở đâu ra một cái nón rộng vành đội ở trên đầu, trên mặt bị một mảnh vải trắng che đi nửa gương mặt.
Trông thấy bộ dạng này của hắn, cả đám binh sĩ cố gắng đè nén trong lòng buồn cười nặn ra vẻ nghiêm túc nhưng cái này cơm mẹ nấu làm sao nhịn được.
Nhất là những binh sĩ ngày hôm qua tận mắt chứng kiến Trần Minh Quân bị đè lên đánh một màn.
Haha.....cười chết bọn ta haha....
"Ngươi làm sao?" Áo trắng phó tướng không vui hỏi, suy nghĩ của hắn cũng tương tự Lê Ngọc ANh cho nên không cho Trần Minh Quân sắc mặt tốt.
Trần Minh Quân ngượng ngùng nói: "Ta không mang theo ngựa."
Ngày hôm trước đi đến Thanh Vân Các hắn cùng Chu lão đi bộ, khi rời khỏi Thanh Vân Các cũng toàn bằng đi bộ.
Đến đây cũng không có ai hỏi thăm hắn cho nên hắn cứ nghĩ sẽ được chuẩn bị ngựa, cũng không mở mồm hỏi trước.
Áo trắng phó tướng cau mày nói: "Vậy ngươi đi bộ đi."
Hắn ghét nhất mấy thằng suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng như Trần Minh Quân cho nên mỗi khi nhìn thấy mặt người này hắn lại cảm thấy ác cảm.
Áo nâu phó tướng thì không hung dữ như vậy, hắn cười hiền hậu nói: "Ta còn một con trâu dự phòng, hay là ngươi cưỡi nó đi."
Trần Minh Quân nghe vậy thì im lặng, tưởng tượng một chút chính mình cưỡi trâu đi dạo phố trong tình cảnh vạn chúng chú mục....
Hắn không phải ghét bỏ việc cưỡi trâu mà cảm giác cứ thấy là lạ.
— QUẢNG CÁO —
Lại thấy áo trắng phó tướng một mặt ghét bỏ nói: "Nó cũng gọi là trâu? Rõ ràng là nghé được không? Đến cái sừng cũng chưa mọc mà cũng đòi gọi là trâu."
Trần Minh Quân: "..."
"Phốc ~~! Haha!" Lê Ngọc Anh che miệng kiềm chế không được cười thành tiếng.
Chúng binh sĩ nghe thấy tiếng cười này thì giật mình đem tầm mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn xem nàng, trong ấn tượng của bọn hắn tướng quân luôn luôn một mặt lạnh lùng nghiêm nghị vậy mà hôm nay....cười!
Lê Ngọc Anh nhận ra mình thất thố vội vàng kiềm chế lại cơn buồn cười, hắng giọng vài câu cố nín cười nói: "Không có cách, gần đây trong doanh trại chiến mã thiếu thốn.
Ngươi chịu khó cưỡi nghé đi."
Nói xong quay người đi chỗ khác, tuy không ai thấy nàng cười nhưng thân thể đang run run rẩy rẩy bán đứng nàng.
Áo trắng phó tướng nhìn xem nữ tướng quân của mình trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Chiến mã gần đây thiếu thốn?
Cái này không đúng rồi, chẳng phải mấy hôm trước phía quân đội mới đưa đến thêm mấy chục vạn con chiến mã sao?
Áo nâu phó tướng gãi gãi đầu hiền hậu mỉm cười: "Phò mã chớ lo lắng, nó tuy chưa mọc sừng nhưng thân hình tuyệt đối không so với cha của nó kém."
Nói, hắn vỗ vỗ dưới người trâu đực, vẻ mặt hết sức tự hào.
Nghe xong câu này, Lê Ngọc Anh vừa bình tĩnh trở lại tiếp tục một đợt toàn thân run rẩy.
Trần Minh Quân khóe miệng giật một cái, cũng không biết nên khen hay nên nói cái gì cho phải.
Đặc biệt khi nhìn sang Lê Ngọc Anh đang nhịn cười đến mức toàn thân run rẩy hắn cả khuôn mặt đều đen.
Cũng không để hắn phải đợi lâu, hai tên binh sĩ dắt theo một con trâu đen.....ách không đúng, nghiêm túc phải gọi là nghé đen trở về.
Con nghé này xác thực hình thể to lớn vạm vỡ, trên người đeo lên mấy miếng giáp sắt che đi bộ phận yếu hại.
Ngoài việc kích cỡ của nó nhỏ hơn con trâu đực mà áo nâu phó tướng đang cưỡi ra thì còn có một điểm, chưa mọc sừng.
Xác thực là một con nghé đen!
Trần Minh Quân: "...."
Hắn rất muốn mở miệng từ chối thế nhưng nghĩ đến đường xá xa xôi, mình bây giờ không cưỡi nghé chỉ còn nước đi bộ, hắn đành một mặt đậu đen rau muống leo lên trên.
Nhưng sau khi hắn leo lên trên lại kinh ngạc phát hiện, ngồi trên lưng nghé cảm giác hết sức thoải mái, cảm giác cân bằng tốt hơn rất nhiều so với việc ngồi trên lưng ngựa.
Chỉ bất quá hình tượng........!
Aizzz! Lão tử đem mặt đều đã che lại, hy vọng không có người nhận ra a!
Thấy Trần Minh Quân cưỡi nghé đi đến bên cạnh, đã rất khó khăn nín cười Lê Ngọc Anh cười phun: "Hì hì....hahahahaha...."
Trần Minh Quân một mặt im lặng: "..."
— QUẢNG CÁO —
Áo nâu phó tướng ngắm ngía Trần Minh Quân một hồi sau đó giơ lên ngón tay cái khen: " Thật không ngờ nhìn phò mã cưỡi nghé lại hợp đến thế! Thật oai phong!"
Lê Ngọc Anh vừa cười xong lại nghe câu này nhịn không được nữa ôm bụng cười: "Hahahahaha,.....!thật sự rất hợp hahahahah cười chết lão nương..."
Trần Minh Quân: "..."
Ngươi cười đủ a? Cười nữa lão tử dỗi, không đi nữa a!
Áo trắng phó tướng nhỏ giọng nhắc nhở: "Tướng quân, giờ lành sắp qua."
Lê Ngọc Anh lau khóe mắt nước mắt, cố gắng để không nhìn về phía Trần Minh Quân nữa nếu không nàng sợ mình nhịn không được lại cười.
Nàng hắng giọng một cái, cố gắng nặn ra vẻ thường ngày nghiêm nghị quát: "Đại quân, xuất phát!"
"Ù...ù...ù...."
"Thùng....thùng....thùng....."
Kèn lệnh cùng trống trận một lần nữa vang lên, đại quân trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi doanh trại.
Từng người ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thần sắc nghiêm nghị, nhịp chân bước đều.
Lê Ngọc Anh cùng Trần Minh Quân đi ngang nhau, đồng thời đi ra khỏi cửa doanh trại.
Áo trắng phó tướng cùng áo nâu phó tướng đi theo phía sau, tiếp đó thì đến đội kỵ binh, bộ binh, sau cùng mới đến cung thủ cùng đội xe công thành nỏ, công thành pháo, công thành trụ, các loại....
Nhìn xem đường phố đã được 'dọn dẹp' trở nên trống trải không còn một bóng người, Trần Minh Quân âm thầm thở phào bất quá khi nhìn xem hai bên khuôn mặt hắn đều đen, vội vàng đem mũ rộng vành kéo xuống tận lực che đi khuôn mặt.
Bởi vì hai bên nhà dân, dân chúng đứng cạnh cửa sổ, lan can nhìn xem đội ngũ hành quân.
Có một vị thiếu nữ tò mò nói: "Người áo trắng kia chắc hẳn là phò mã a! Ta nghe nói lần này xuất binh hoàng thượng phong cho hắn làm chủ tướng."
Một người mẹ trẻ chỉ chỉ tay về phía Trần Minh Quân dạy dỗ con trai mình: "Ngươi nhất định phải chăm chỉ học hành tu luyện nha, tuyệt đối đừng như phò mã gia ngay cả cưỡi ngựa đều không thích, thích cưỡi nghé đen."
Trần Minh Quân: "....."
Lên Ngọc Anh lấy hai tay che mặt, toàn thân bắt đầu run run rẩy rẩy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...