"Thế nào? Ngươi còn nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, bây giờ ngay cả ta cũng quên?"
Nghe câu nói này, kết hợp với vừa mới nhớ lại một đoạn kí ức khiến cho Triệu Dao Dao sắc mặt càng thêm đỏ.
Cách đây chín năm về trước, trong một lần nàng đi dạo chơi bên cạnh hồ vô tình trượt chân ngã xuống nước.
Trong lúc tưởng chừng mình sẽ bị chết đuối nào ngờ được người ta cứu lên, đến khi mở hai mắt ra lại phát hiện có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như nhồi phấn đang gắt gao hôn mình.
Bởi vì từ nhỏ đã được giáo dục về sự khác biệt của giới tính, nàng lập tức cho đối phương một cái tát mà khung cảnh lúc ấy vừa vặn đúng ở bên dưới một cây phượng.
Mãi cho đến khi người hộ đạo của nàng xuất hiện thay Trần Minh Quân giải thích tất cả nàng mới hiểu ra đối phương bởi vì cứu mình cho nên mới làm như vậy.
Khi ấy nàng tuổi còn nhỏ, trong lòng áy náy muốn tìm đối phương nói lời xin lỗi nhưng hỏi thăm khắp nơi lại không có người nào biết rõ thân phận của hắn.
Cho tới khi người hộ đạo của nàng thay nàng điều tra rõ thông tin mới biết đối phương là Đại Trần Hoàng Triều thái tử và chỗ ở hiện tại của hắn.
Phải rất lâu sau nàng mới tìm được cơ hội gặp được đối phương để nói câu xin lỗi nhưng khi nhìn thấy lại phát hiện hắn đang ủ rũ ngồi trên một tảng đá.
Lấy nàng khi đó ngây thơ, lương thiện tính cách liền nhịn không được đi đến hỏi thăm.
Chỉ nghe đối buồn bã nói: "Mẹ ta thường hay nói, nụ hôn đầu của một người rất quan trọng, chỉ được trao cho người mà mình sẽ cưới."
Nói đến đây, hắn bắt đầu khóc thút thít: "Vì cứu ngươi cho nên ta mới mất đi nụ hôn đầu, về sau nếu như không ai chịu lấy ta thì phải làm sao bây giờ hu hu hu...."
Triệu Dao Dao không đành lòng cho nên mới cười nói: "Ngươi yên tâm đi, đợi ta lớn lên nhất định sẽ lấy ngươi nha.
Ta sẽ chịu trách nghiệm với ngươi."
Khi đó nàng mới chỉ có sáu tuổi, ngây thơ vô tà, còn chưa hiểu rõ câu nói này mang ý nghĩa như thế nào.
Về sau, kể từ lần gặp mặt đó cả hai người cũng không còn gặp lại đối phương nữa.
Nói câu thật lòng, ngày hôm nay nếu như không có Trần Minh Quân nhắc lại nàng đã quên đoạn kí ức này từ rất lâu.
Đồng thời nàng cũng rất ngạc nhiên khi đối phương vẫn còn nhớ lời hứa đó cho đến tận bây giờ.
Nội tâm nàng cảm thấy áy náy, khi ấy cả hai đứa đều còn ngây thơ không hiểu biết cho nên lập ra lời hứa này, nhưng bây giờ trong lòng nàng đã có Triệu Hạo ca ca...
Không được, phải tìm cơ hội giải thích với hắn rằng ngày ấy còn nhỏ, nói hắn không nên để ý đến lời hứa đó nữa!
Đối phương tốt xấu cũng từng cứu mình, nàng cũng không đủ nhẫn tâm trước mặt bao người phũ phàng giải thích.
Ở một góc khác, Ngọc Long thanh âm tràn đầy vẻ đồng tình: "Xong! Nàng đều đã cùng với người ta hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm.
Đồ đệ, ngươi không còn cơ hội."
— QUẢNG CÁO —
Triệu Hạo sắc mặt tái xanh, hai bàn tay nắm chặt thành quyền không nói một lời nào nhìn về phía căn phòng số chín, hai con mắt tràn đầy tơ máu.
Trong căn phòng số chín, Trần Minh Quân vui vẻ tận hưởng ánh mắt căm phẫn của Triệu Hạo.
Vừa rồi nếu không phải có Chu lão nhắc nhở giữa hắn và Triệu Dao Dao trong quá khứ có một đoạn máu chó ký ức, hắn cũng đã quên mất từ đời nào rồi.
Triệu Hạo a Triệu Hạo! Ngươi ở trước mặt ta thèm muốn vợ ta, khiêu khích ta.
Bây giờ ta ở trước mặt ngươi, trêu chọc vợ ngươi tư vị như thế nào a?
Chu lão ngồi ở bên cạnh âm thầm đối với công tử nhà mình giơ lên ngón tay cái, một chiêu này công tâm thực sự cao a.
Hắn nói cho công tử biết hắn cùng Triệu Dao Dao chút chuyện trong quá khứ nhưng không nghĩ đến công tử lại tận dụng một cách triệt để như vậy.
....
Cũng vào lúc này, Vân Kỳ đích thân đăng tràng.
Chỉ thấy hắn tự tay bưng lên một cái khay ngọc, trên khay đựng một cái lọ tựa như pha lê tạo thành.
Hắn vừa xuất hiện lập tức thu hút toàn bộ người có mặt trong hội trường, đặc biệt cái lọ pha lê đặt ở trên khay bởi vì ai cũng biết rõ đây hẳn là vật chứa tinh huyết của long tộc.
Vân Kỳ cảm nhận được ánh mắt nóng rực đến từ khắp các nơi trong hội trường, hắn cười nói: "Không để chư vị chờ lâu, tinh huyết của Long tộc bắt đầu cạnh tranh giá cả.
Khởi điểm là tám trăm viên thượng phẩm linh thạch!"
Tê ~ !
Lời vừa nói ra, toàn trường khách nhân hít vào một ngụm khí lạnh.
Lấy giá quy đổi một ngàn viên trung phẩm linh thạch bằng một viên thượng phẩm linh thạch tính toán, tinh huyết của long tộc giá khởi điểm đã ở mức tám mươi vạn trung phẩm linh thạch.
Con số này thực sự quá lớn khiến cho có tới hai phần ba người vừa nghe đã quyết định từ bỏ.
Bọn họ cũng không có cách nào, bọn họ tuy ngày bình thường sống trong kinh thành cũng được coi là kẻ có tiền nhưng còn chưa cách nào có thể so được với những danh gia, đại tộc kia.
"Một ngàn viên thượng phẩm linh thạch." Căn phòng VIP số 1 trực tiếp nâng giá lên.
Triệu Hạo giơ biển: "Một ngàn một trăm viên."
Phòng VIP số hai nâng giá: "Một ngàn năm trăm viên."
— QUẢNG CÁO —
Triệu Hạo: "..."
Trần Minh Quân nhàn nhạt hô lên: "Hai ngàn."
Khách nhân trong hội trường: "..."
Lê Ngọc Anh mày phượng cau lại, không vui nói: "Các hạ rất thừa tiền?"
Trần Minh Quân nhún nhún vai: "Xác thực thừa tiền."
Đáp trả hắn là vô số cái nhìn phẫn nộ, nếu như bây giờ ở đây có hệ thống kiểm kê giá trị điểm phẫn nộ chỉ sợ con số đã đột phá mấy triệu điểm.
Đưa ra quyết định này cũng bởi vì hắn đã thay đổi dự định ban đầu.
Lúc đầu hắn không nghĩ muốn có được vật này, long nhân hình thái hắn cũng không cần nhưng có thể cho Chu lão nha.
Không giống những tên nhân vật chính não tàn chỉ để ý vun đắp vào thân mình kia, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của chỗ dựa.
Chu lão thực lực càng cao, hắn lại càng được dựa vào.
Nếu như có một ngày thực lực của Chu lão bằng với lão cha vợ, hắn ở Đại Lê chẳng phải đi ngang a.
Bất quá hắn cũng biết bây giờ nghĩ đến điều này còn quá hoang tưởng bởi vì một vị cường giả độ kiếp muốn bước tiếp về phía trước phải nhìn xem căn cơ có vững chắc không, thiên phú có cho phép hay không, có đủ tài nguyên tu luyện hay không.
Có rất nhiều thứ cần phải cân nhắc, chỉ có thể chậm rãi vừa đi vừa tính.
Dù vậy, có tinh huyết của long tộc hắn tin tưởng căn cơ cùng thực lực của Chu lão sẽ tiến thêm một bước dài, tương lai đột phá Độ Kiếp Đỉnh Phong cũng không phải nói giỡn.
Chậc chậc, thật đáng để mong đợi!
Hắn không riêng muốn bồi dưỡng Chu lão mà còn dự định xây dựng thế lực thuộc về riêng mình.
Hắn không biết rõ ở bên ngoài, ngoại trừ Triệu Hạo còn có bao nhiêu khí vận con cưng cho nên hắn muốn chuẩn bị tự mình bồi dưỡng thêm một số thủ hạ.
Khí vận con cưng không dễ giết, hắn muốn trước khi động thủ chuẩn bị đủ chu đáo lại tính.
Chu lão chần chờ giây lát mới lên tiếng khuyên ca: "Công tử, lãng phí một số tiền lớn mua tinh huyết của long tộc thực sự không đáng."
Trần Minh Quân trả lời: "Không cần lo lắng, còn có ba mươi năm bộ công pháp thất phẩm chưa đem ra đấu giá cùng với ba bộ bát phẩm.
Với cả ta không dùng được nhưng ngươi có thể dùng được nha."
Chu lão vội vàng từ chối: "Lão phu có tài đức gì nhận được ân điển lớn như vậy của công tử.
Còn xin công tử suy nghĩ lại!"
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân nghiêm mặt nói: "Chu công công, ngươi cả đời tận tụy với Trần gia ta công lao chưa nhắc đến, bao nhiêu năm khổ lao cũng rõ như ban ngày.
Chỉ dựa vào một mặt này ngươi đã xứng đáng có được tinh huyết của long tộc, huống chi ta cũng không dùng được."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Nghiêm túc xem xét, ngươi muốn bảo vệ ta thì cũng cần phải nâng cao cảnh giới của chính mình.
Bây giờ ta còn nghèo túng không thể cho ngươi thứ càng tốt hơn trợ ngươi tăng nhanh tu vi."
Chu lão biết công tử nhà mình tính cách, một khi đã quyết sẽ không vì bất cứ người nào thay đổi cho nên cũng không nói gì thêm, trong lòng ấm áp.
Hắn đứng lên khom người cúi đầu nói: "Năm xưa lão phu may mắn được tiên hoàng vun trồng lại nhận được hoàng thượng tín nhiệm, bây giờ thái tử cũng ban cho lão phu đại ân.
Lão phu cả đời này vì Trần gia làm việc, hiệu trung với Trần gia cho dù phải chết cũng cảm thấy rất đáng!"
Trần Minh Quân khẽ gật gật đầu nói: " Những điều này đều là ngươi xứng đáng nhận được."
.....
Vân Kỳ nhìn xem xung quanh hàng ghế khách hàng lại ngẩng đầu quan sát chín căn phòng VIP thấy không còn người ra giá hắn mới tuyên bố: "Tinh huyết của long tộc thuộc về vị khách quý ở phòng số chín.
Buổi đấu giá ngày hôm nay kết thúc, cảm tạ chư vị dành thời gian tham gia!"
Bên dưới khán đài, đã lần lượt có khách nhân bắt đầu đứng lên đi về phía lối ra về.
Trong lòng bọn họ cũng hết sức tò mò về người khách quý bên trong căn phòng số chín.
Đáng tiếc Thanh Vân Các đối với thân phận của khách hàng độ bảo mật rất cao, chín căn phòng VIP đều có riêng mình lối ra cho nên bọn họ thủ thỉ lẫn nhau chờ đợi ở hai bên cửa vào hội trường xem có thể nhìn thấy người này hay không.
Triệu Hạo lẫn trong đám người ra về, trong đầu hỏi thăm Ngọc Long: "Sư phụ, thật sự cứ để như vậy?"
Ngọc Long ngẫm nghĩ giây lát trả lời: "Thôi được, lão phu vì ngươi đánh cược một lần thế nhưng ngươi phải nhanh tay một chút giết chết đối phương nếu không chỉ e hai người chúng ta 'đồi thông hai mộ'.
"
Triệu Hạo cười lạnh nói: "Sư phụ xin cứ yên tâm, hắn mới tu luyện chưa lâu căn cơ mờ mịt không vững.
Chỉ cần cho ta một chút thời gian cũng có thể miểu sát hắn."
Ngọc Long gật gật đầu hiển nhiên cũng tán thành với ý nghĩ của đồ đệ mình nói: "Được!"
Hai người không lựa chọn chờ đợi ở ngoài cửa hội trường mà ra ngoài Thanh Vân Các, tìm một quán trà ở ngay phía đối diện ngồi xuống chờ đợi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...