" Ngươi muốn làm gì?
Ma Quân thì đem toàn lực áp chế đối phương, đáp: " Muốn để sư tỷ bình tĩnh lại.
"
" Sư tỷ thử nghĩ xem, nếu như ta có ý đồ với La Sát Điện thì ngày hôm qua giết chết sư tỷ chẳng phải là được rồi sao? "
" Huống hồ ngày đó ta rõ ràng muốn gia nhập Hợp Hoan Tông kết quả bị lừa vào La Sát Điện, ta mới thành người bị hại a! "
Chu Hồng Điệp hừ hừ nói: " Ai biết được ngươi chỉ đang đóng kịch nhằm thực hiện ý đồ thâm nhập sâu hơn vào La Sát Điện thì sao? "
Trong ngày hôm nay nàng đã nghe đám hạ nhân đi qua phòng trò chuyện tình hình trong Lý Phủ rồi, người khác thì có lẽ không biết nhưng lại biết rõ người đứng đằng sau tất cả chính là Ma Quân.
Chỉ có nàng mới biết Ma Quân lấy Đạo Tàng Cảnh tu vi đi thực hiện nhiệm vụ ám sát Quy Nguyên Cảnh cao thủ, cũng chỉ có nàng mới biết Lý Thạch giả bệnh.
Mà Ma Quân muốn hoàn thành nhiệm vụ này, không dùng chút thủ đoạn thì sao làm được.
Về cái chết của hai vị công tử Lý gia, điều này hoàn toàn không liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ nhưng có lẽ là ý đồ của thế lực đằng sau Ma Quân.
Nàng được lựa chọn làm người đứng đầu một phân bộ, tự nhiên không thể thuộc về hạng người có não không biết dùng được.
Ma Quân hỏi: " Nếu như ta lập xuống lời thề thiên đạo rằng ta gia nhập La Sát Điện ngoại trừ muốn trở thành một vị tu sĩ ma đạo chân chính ra thì không có ý đồ nào khác, sư tỷ có thể không quan tâm đến thân phận của ta không? "
Nghe hắn nói như vậy, Chu Hồng Điệp hơi hơi ngạc nhiên, hỏi: " Ngươi làm đến mức đấy chỉ vì không muốn bại lộ thân phận sao? "
Một khi lập xuống lời thề Thiên Đạo, mặc kệ ngươi có tu luyện đến cảnh giới gì cũng vĩnh viễn không thể làm trái bởi vì thế giới này có Thiên Đạo, vũ trụ này có Thiên Đạo cao cấp hơn quản lý.
Ma Quân khẽ thở dài, bất đắc dĩ trả lời: " Kỳ thực thân phận của ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ta có quá nhiều kẻ thù.
Sư tỷ, không phải ta cố ý giấu giếm mà biết được chưa chắc sẽ tốt cho tỷ, thậm chí có thể sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu.
"
Chu Hồng Điệp rất quả quyết gật đầu: " Tốt! Chỉ cần ngươi thề không có ý đồ gây hại cho La Sát Điện, ta từ nay về sau sẽ không hỏi thân phận thật của ngươi nữa.
"
Để nàng ngạc nhiên là Ma Quân lập lời thề mà chẳng hề do dự, thậm chí những thứ hắn nhắc đến ngay cả nàng cũng chưa nghĩ đến.
Ma Quân dùng trọn vẹn một canh giờ chỉ để đọc xong lời thề, từ đó có thể thấy được sự cặn kẽ trong lời thề này như thế nào.
Sau khi hắn đọc xong, Chu Hồng Điệp mới hỏi: " Hiểu lầm giải quyết xong rồi, chừng nào ngươi mới thả ta ra? "
Ma Quân nghiêm mặt nói: " Sư tỷ đang hỏi gì vậy? Độc tố trong người sư tỷ còn chưa hết, ta phải giúp sư tỷ giải độc chứ? "
Nghe đến ' giải độc ' hai chữ, gương mặt của Chu Hồng Điệp lại đỏ lên.
Nàng tự hỏi da mặt tên này rốt cuộc phải dày đến mức nào chứ? Làm chuyện bậy bạ còn có thể nói ra lý do chính đáng như vậy, thực sự quá không biết xấu hổ.
...........
Rạng sáng,
Chu Hồng Điệp nài nỉ: " Được rồi! Dừng ở đây đi! Ta thật sự mệt lắm rồi! "
Ma Quân: " Sao được, còn nhớ lần đầu gặp mặt sư tỷ đã quyến rũ ta thế nào a? "
Chu Hồng Điệp: " Khá lắm, tên thù dai này! Đợi bản cô nương khôi phục tu vi nhất định sẽ trừng trị ngươi! "
May mắn giờ này mọi người còn chưa ngủ dậy lại thêm tên không xấu hổ này đã bố trí ra trận pháp cách âm từ đợt Dạ Minh Châu hay đến chơi nếu không tiếng động như vậy đã sớm bị bại lộ.
............
Gần đến giờ làm, Ma Quân vẫn thảnh thơi ôm người đẹp, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện nên cúi xuống hỏi Chu Hồng Điệp: " Đúng rồi, ta nhớ sư tỷ từng nói đợi sau khi ta gia nhập tông môn sư tỷ sẽ gả cho ta.
Sư tỷ định đến khi nào mới thực hiện lời nói này? "
Chu Hồng Điệp nhéo hắn một cái, tức giận nói: " Ngươi ngay cả thủ cung sa của ta đều đã phá, còn có mặt mũi hỏi ta? "
Ma Quân mặt mo đỏ lên, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Hồng Điệp, dịu dàng nói: " Thật ra ta luôn mong những khoảng thời gian như thế này có thể vĩnh viễn dừng lại.
"
Chu Hồng Điệp im lặng nằm ở trong ngực hắn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Bỗng nhiên nàng dùng lực nhéo một cái thật đau vào hông Ma Quân khiến cho hắn kêu lên đau đớn.
Hắn hỏi: " Nàng lại làm sao vậy? "
Trải qua hai đêm ' giải độc ' cách xưng hô cũng đã thay đổi.
Chu Hồng Điệp nhặt dao găm lên, đùng đùng sát khí hỏi: " Những là sao? Trong quá khứ ngươi cũng từng làm như thế với nữ nhân khác? "
Ma Quân toát hết cả mồ hôi lạnh vội giải thích: " Không có! Thật sự không có mà! "
Chu Hồng Điệp hừ hừ nói: " Làm như chuyện nữ nhân ở Vĩnh Xuân Viện đêm đêm đến tìm ngươi tâm sự bản cô nương không biết ấy! "
Ma Quân: "...!"
" Sư tỷ, đều là chuyện quá khứ rồi mà.
"
Thấy hô sư tỷ đều không ăn thua, Ma Quân đổi sang một kiểu khác: " Nương tử à, nàng cũng phải tin tưởng ta chứ.
Đều là chuyện quá khứ rồi.
"
Quả nhiên Chu Hồng Điệp sau khi nghe hắn xưng hô như vậy, lửa giận vơi đi rất nhiều, khua khua dao găm cảnh cáo: " Nếu như còn có lần sau, cẩn thận bổn cô nương đem ngươi biến thành thái giám! "
Ma Quân trong lòng khổ không thể tả, vì sao quanh người lúc nào cũng có bình giấm chua như vậy?
Vậy là những ngày tháng cùng Dạ Minh Châu tâm sự đêm khuya có lẽ khó có thể thực hiện nữa rồi.
....................
Trước khi thay ca, Ma Quân có đến chỗ Tiểu Quế Tử để nghe ngóng một chút xem ai là người thay thế Lý Thông đem thuốc đến cho Lý Thạch.
Sau khi biết là nhị trưởng lão Lý Khôn, hắn liền nhờ Tiểu Quế Tử chuyển một lá thư đến cho đối phương.
Cũng không lâu lắm, Lý Khôn phái người đến gọi hắn đi gặp riêng.
Hai người ở trong thư phòng của Lý Khôn, Ma Quân đem một cái lưu ảnh ngọc đặt ở trên bàn.
Hắn nói: " Trong khoảng thời gian thuộc hạ gia nhập vào Lý Phủ, buổi đêm thường hay ra ngoài phiến đá bên cạnh ao cá tu luyện.
"
" Có một lần thấy Lý Thông trưởng lão lén lén lút lút nên đã âm thầm đi theo, kết quả vô tình phát hiện ra một bí mật.
"
" Thuộc hạ vốn biết cần phải bẩm báo sớm hơn nhưng địa vị của thuộc hạ ở trong phủ không cao, lo sợ bị trả thù nên đã đợi đến bây giờ.
"
Lý Khôn cầm lên khối lưu ảnh ngọc, chuyện người này cách một đoạn thời gian sẽ đến tảng đá bên cạnh ao cá tu luyện hắn cũng đã nghe những hộ vệ khác nói.
Đem linh lực rót vào khối lưu ảnh ngọc này hắn cũng muốn biết bí mật người này nói sẽ là bí mật gì.
Màn sáng vừa xuất hiện, trong màn hình đã hiện lên cảnh Lý Thông cùng với đại phu nhân Dương Triệu Mẫn ân ái, còn có cuộc hội thoại khen ngợi lẫn nhau trong chuyện này.
Răng rắc!
Lý Khôn bóp nát chén trà trong tay, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: " Dương! Triệu! Mẫn! "
Đem linh lực thu hồi, hắn không muốn xem tiếp nữa, thực sự quá buồn nôn!
Uổng công hắn bao nhiêu năm nay vẫn luôn kính trọng người chị dâu này, còn không ít lần khen ngợi trước mặt lão tổ nào là đoan trang thánh khiến, có đức tính của phu nhân gia chủ.
Thật không ngờ tới lại là loại người này!
Lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi: " Ngươi cũng coi như lập được công lớn, muốn thưởng cái gì? "
Ma Quân lắc đầu đáp: " Thuộc hạ bẩm báo chuyện này vốn không nghĩ đến ban thưởng, chỉ nghĩ gia chủ cũng quá đáng thương đã bệnh nặng lại bị đại phu nhân cắm sừng.
"
" Thuộc hạ thiết nghĩ thân làm phu quân của đại phu nhân, gia chủ nên được biết bộ mặt thật của bà ta thôi.
"
Lý Khôn khẽ gật đầu, nói: " Được, kể từ hôm nay ngươi sẽ được thăng chức lên đội phó của đội hộ vệ trong phủ.
Ngày sau nếu như ngươi vẫn còn trung tâm với Lý gia, Lý gia ta sẽ không bạc đãi ngươi.
"
Ma Quân chắp tay nói lời cảm tạ nhưng trong lòng thì đang cười thầm.
Vị trí phó đội trưởng này các ngươi vẫn nên giữ lấy cho mình dùng đi!
.................................
Buổi chiều, đúng giờ Lý Không mang thuốc tới nơi Lý Thạch đang dưỡng bệnh.
Nghe tiếng thiếu nữ đang không ngừng phát ra từ trong phòng, Lý Khôn khẽ lắc đầu.
Đại ca a đại ca, ngươi ở đây chơi đùa với nha hoàn còn người ta thì lại chơi đùa với thê tử của ngươi a.
Lý Khôn gõ cửa ba tiếng, một người thiếu nữ còn đang chưa kịp mặc lên quần áo ra mở cửa.
Lý Khôn nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, trực tiếp bước vào bên trong.
Lý Thạch vặn người một cái, thân hình cường tráng phát ra những tiếng lốp bốp.
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm nói: " Rốt cuộc cũng không phải giả vờ nữa, ở nơi này bí chết lão phu rồi.
"
Lý Không tự mình rót trà, nói: " Ngoài chuyện của Lý Thông ra thì còn một chuyện nữa.
"
Lý Thạch hỏi: " Chuyện gì? "
Lý Không không trả lời, chỉ đem một khối lưu ảnh ngọc ném tới.
Lý Thạch đem linh lực rót vào, màn sáng lại hiện ra cảnh Dương Triệu Mẫn cùng Lý Thông đang làm chuyện xằng bậy.
Đặc biệt là những lời đối thoại tự khen lẫn nhau kia làm cho hắn giận tím mặt lại.
" Phốc ~ "
Lý Thạch phun ra một ngụm máu đen, hai mắt trắng rã, ngã sấp mặt xuống.
Lý Không trông thấy vậy vội vàng chạy đến kiểm tra thì phát hiện mạch đã ngừng đập.
..............................
Tin tức Lý Thạch chết lập tức truyền khắp Lý Phủ khiến cho mọi người đều rối loạn.
Ma Quân thì nhân cơ hội này ung dung nắm tay Chu Hồng Điệp đã cải trang ra khỏi Lý Phủ.
" Lý Thạch a Lý Thạch, ngươi luôn diễn cảnh uống thuốc trước mặt Lý Thông nhưng chắc hẳn không ngờ đến miệng bát cũng có độc a! "
Không sai, sau khi tìm hiểu kỹ rằng trước sự chứng kiến của Lý Thông, Lý Thạch đã uống thuốc thì hắn đã nghĩ ra một kế đó là bôi độc lên miệng của bát thuốc.
Hơn nữa loại độc này còn vô cùng đặc biệt, bình thường sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu đến thân thể nhưng một khi huyết áp tăng cao độc tố sẽ phát tác và phá vỡ tất cả mao mạch trong cơ thể.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nhất định phải để cho Lý Thạch xem cảnh phu nhân mình đi ngoại tình.
Chắc hẳn ngay cả Lý Không cũng không ngờ tới rằng, phá vỡ âm mưu của Lý Thông lại không lường được đã trúng phải mưu kế của Ma Quân.
Lắc lắc bàn tay của Chu Hồng Điệp, Ma Quân chọc ghẹo hỏi: " Phân bộ trưởng đại nhân à, nhiệm vụ ta đã hoàn thành rồi, phần thưởng của ta đâu? "
Chu Hồng Điệp đỏ mặt lên, quay mặt đi chỗ khác khẽ lẩm bẩm: " Ám sát một tên Quy Nguyên Cảnh thôi mà cũng phải tốn mất thời gian hai tháng, cùi bắp! "
Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.
Ngự tỷ: Coi mắt?
Tiếu Ngự: "Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...