Đông ~
Tiếng chuông vang lên báo hiệu thời gian chọn đội đã kết thúc, những người phụ trách thu danh sách cũng trở về trên đài cao.
Lời cự tuyệt của Võ Quân chẳng khác gì đóng lại cánh cửa hi vọng cho những kẻ mong muốn đổi đời sau khi vượt qua được cuộc khảo nghiệm nhập môn Chiến Thần Điện.
Võ Quân hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt oán hận của đám người này, dẫn theo đội ngũ trở về doanh trại của bọn họ, nơi được phân cho.
Eris ngây ngô hỏi: " Vì sao đại nhân không thu nhận bọn họ? "
Theo nàng thấy, đội ngũ mình còn thiếu khá nhiều người, thêm bọn họ vào thì cũng đâu có làm sao.
Hiên Viên Chiên Thiên lắc đầu nói: " Tiên trách kỉ hậu trách nhân.
"
" Đây là kết quả mà bọn họ đã chọn, không nên trách người khác.
"
" Đại nhân còn có chuyện lớn muốn làm, những kẻ vừa đái vừa dòm như vậy ngài ấy tự nhiên không muốn thu nhận.
"
Eris nghe cái hiểu cái không, đặc biệt tò mò hỏi: " Thế nào là vừa đái vừa dòm? "
" Ách! " Hiên Viên Chiến Thiên gãi gãi đầu, nói: " Cái này cũng không biết nên giải thích với ngươi như thế nào.
"
" Dạng như bọn họ muốn vào đội ngũ của chúng ta để có đãi ngộ tốt hơn trong khoảng thời gian học tập tại Chiến Thần Điện nhưng lại vì đại nhân của chúng ta là kẻ thù của Hồ Quốc cho nên bọn hắn sợ bị vạ lây.
"
" Ngay từ đầu không muốn gia nhập trong lòng còn ôm hi vọng gia nhập đội ngũ khác, nhưng khi bị tất cả các đội ngũ kia từ chối thì bất đắc dĩ lắm mới đến đây xin vào.
"
" Đó chính là vừa đái vừa dòm.
"
Nói xong, sợ Eris lại hỏi câu gì khó giải đáp hắn vội vàng chạy đuổi theo Trần Minh Quân.
Thật ra thì câu nói ' vừa đái vừa dòm ' này khi hắn còn nhỏ thường theo mẫu thân đi chợ, nghe mấy vị đại thẩm bán hàng mắng chửi khách, lâu dài hiểu đại khái hàm ý thôi.
Còn như để giải thích một cách cặn kẽ, hắn cũng không biết nên nói sao nữa.
..........
Ban đêm, Võ Quân như thường ngày bắt đầu tu luyện.
Lo lắng chỉ dựa vào Đạo Quân và Ma Quân để luyện đến tầng thứ hai của Nhất Khí Hóa Tam Thanh quá lâu cho nên hắn cũng góp sức tu luyện linh hồn lực.
Bây giờ đã gián tiếp tuyên chiến với người của Hồ Quốc trong Chiến Thần Điện rồi, ngày mai chưa biết chừng sẽ nhảy ra một đám nhân vật pháo hôi đến gây sự rồi chuỗi ngày bị cà khịa liên miên không dứt.
Nói thật, hắn thật muốn giống như Thỏ idol, quanh năm suốt tháng tĩnh tu ở trong động phủ đợi ngày vô địch mới xuất thế.
Buồn a! Bối cảnh thiết lập khác nhau, ước mà không được.
" Thật lười a! "
Hắn còn đang ảo tưởng đến ngày tay trái ôm Lê Ngọc Anh, tay phải nắm Lê Ngọc Kiều trải qua những ngày tháng nhàn nhã thì bỗng nhiên thần thức phát hiện ra bên ngoài có động tĩnh.
" Đêm hôm khuya khoắt không biết vị cô nương nào đến thăm a? "
Miệng thì nói thế nhưng bảo đao đã nắm sẵn ở trong tay, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác nhìn xung quanh.
Tự nhủ: " Đến nhanh như vậy sao? "
Cánh cửa bên trái bỗng nhiên mở tung ra, Võ Quân trở tay một đòn đánh ra một đạo đao mang nhưng bên ngoài cửa sổ lại không có ai.
Võ Quân dùng thần thức kiểm tra lại xung quanh một hồi, phát hiện người kia đã không thấy đâu nữa mới rốt cuộc thở dài, đem bảo đao thu hồi.
" Người của Hồ Quốc rốt cuộc tính làm gì? "
Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, theo như hắn đoán thì vừa rồi người đến tám, chín phần mười là sát thủ do Hồ Quốc phái đến giết hắn.
Nhưng nếu thế, cớ gì lại đi nhanh như vậy?
Võ Quân định quay trở lại giường thì tình cờ phát hiện dưới khe cửa có một tấm thiệp mạ vàng.
Đem tấm thiệp nhặt lên, dùng ánh trăng làm đèn, hắn bắt đầu đọc.
" Nguyên lai là người của Thăng Long Hội.
"
" Hội trưởng của bọn họ là ai? Tại sao lại muốn hẹn gặp ta? "
Đọc xong, Võ Quân càng nghĩ càng khó hiểu.
Đừng nói hội trưởng của Thăng Long Hội là người hắn không biết, ngay cả ba chữ ' Thăng Long Hội ' hắn cũng chưa từng nghe thấy.
" Đại nhân, ngươi không sao chứ? "
Hiên Viên Chiến Thiên cùng với Việt Hùng đạp cửa xông vào, Dương Hoàng Anh cùng với Lăng phong nhanh chóng lao vào bảo vệ hai bên Võ Quân.
Võ Quân: "...!"
" Ta nguyên bản cũng không sao...!"
Ánh mắt liếc về phía cánh cửa đã bị đánh nát, phiền muộn nói: " Giờ thì có sao rồi.
"
Cửa sổ hỏng thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả cửa chính cũng bị đánh nát....
Đêm nay ngủ chắc chắn rất mát nha!
Hiên Viên Chiến Thiên cùng với Việt Hùng nhận thấy tình huống không đúng lắm, mặt mo nóng lên vội ho khan giả bộ không biết gì cả.
Dương Hoàng Anh đứng ra giải thích: " Vừa rồi chúng thuộc hạ nghe thấy nơi ở của đại nhân có động tĩnh cho nên chạy đến xem thử.
Lo lắng sự an nguy của ngài nên mới phá cửa xông vào.
"
Võ Quân sao lại không biết chỉ là hắn có thói quen khi ở một mình thường hay đóng kín cửa ra vào, bây giờ cửa bị phá mất rồi cứ cảm thấy là lạ sao ấy.
" Ta không sao, các ngươi lui xuống đi.
"
Những người này đều vì lo lắng cho hắn, hắn sao có thể trách mắng được.
Bốn người vẫn chưa an tâm cho lắm, quan sát xung quanh phòng một hồi mới lui xuống.
Hiên Viên Chiến Thiên là người đi cuối cùng, chân chưa bước ra khỏi cửa thì bị Võ Quân gọi lại.
Hắn hỏi: " Chiến Thiên, ngươi có biết Thăng Long Hội? "
Hiên Viên Chiến Thiên gật đầu: " Biết! "
" Thăng Long Hội dù mới xuất hiện không lâu trước đây nhưng thứ hạng trên bảng xếp hạng các liên minh rất cao, xếp thứ mười một.
"
" Ngoài ra còn có một vài tin đồn liên quan đến liên minh này.
"
Võ Quân hiếu kỳ hỏi: " Tin đồn gì? "
Hiên Viên Chiến Thiên đáp: " Nghe nói bọn họ có liên quan đến Phục Trần Hội.
"
Tin tức này để Võ Quân ngạc nhiên trong phút chốc, bởi vì hắn biết Phục Trần Hội là tổ chức gì.
Đơn giản thì đây là một tổ chức do những người trung thành với Đại Trần còn sống sót thành lập, mang theo mục tiêu phản Hồ phục Trần.
Xem ra ta vẫn nên đến Thăng Long Hội một chuyến.
Thấy Trần Minh Quân rơi vào trong trầm tư, Hiên Viên Chiến Thiên dò hỏi: " Đại nhân, có chuyện gì vậy? "
Võ Quân mặt không đỏ, tim không run đáp: " Bọn họ muốn đem hội trưởng gả cho ta! "
Vốn hắn chỉ định mở một câu chuyện cười thôi ai ngờ Hiên Viên Chiến Thiên không những không có cười mà vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: " Đại nhân, ta biết ngài là thái tử của Đại Trần nhưng cũng không nên nói đùa như vậy.
"
Câu nói này lập tức khơi lên lòng hiếu kỳ của Võ Quân, hắn hỏi: " Vì sao? "
Hiên Viên Chiến Thiên nghiêm mặt nói: " Hội trưởng của Thăng Long Hội là Triệu Vân tướng quân.
"
" Nghe nói người này thiên phú kinh người, là một nhân trung hào kiệt tính tình sát phạt quyết đoán.
"
" Triệu Vân văn có thể trị quốc an dân, bình thiên hạ "
" Võ đánh đâu thắng đấy chưa từng có địch thủ! "
" Còn có truyền ngôn nói rằng, cha của Triệu Vân muốn hắn đời này trung thành với Đại Trần quyết phò tá thái tử đoạt lại giang sơn nhưng Triệu Vân lại nói: Muốn để nàng phò tá vậy phải khiến cho nàng chịu phục, còn không thì nhất định sẽ một thương đâm chết thái tử.
"
Sau cùng, Hiên Viên Chiến Thiên khuyên: " Đại nhân, ta vẫn mong ngài tránh xa người này một chút.
Ta sợ rằng với tài nghệ của ngài hiện giờ còn chưa địch nổi Triệu tướng quân.
"
Võ Quân khẽ ' ồ ' lên một tiếng, hỏi: " Hắn có lợi hại như vậy sao? "
Hiên Viên Chiến Thiên gật đầu, thở dài nói: " Ngay cả ta cũng không sánh bằng.
"
Võ Quân bắt đầu cảm thấy người này thật thú vị, ngay cả tiểu chiến thần Hiên Viên Chiến Thiên cũng tự nhận không sánh bằng, vậy phải lợi hại đến cỡ nào chứ.
Hắn hỏi tiếp: " Triệu Vân là nam hay nữ? "
Mặc dù không biết tại sao Trần Minh Quân lại hỏi câu hỏi này nhưng Hiên Viên Chiến Thiên vẫn trả lời: " Có người nói là nam, cũng có người nói là nữ.
Cụ thể cũng không rõ nữa.
"
Võ Quân: "....!"
Không lẽ là....!giới tính linh hoạt?
" Còn một câu cuối cùng, hắn đến từ Thường Sơn? "
Hiên Viên Chiến Thiên lần này thì phủ nhận: " Đại Trần không có địa phương nào tên Thường Sơn cả.
"
Võ Quân nghĩ cũng phải, xem ra là mình ảo tưởng quá nhiều rồi.
Nhưng câu thoại kia thực sự khắc quá sâu trong não bộ hắn.
" Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây! "
Aizzz...!sống thực tế điểm, bớt ảo tưởng sức mạnh a!
" Được rồi, không có chuyện gì khác, ngươi lui xuống đi.
"
..............
Sáng sớm ngày hôm sau,
Võ Quân mặc một bộ quần áo màu xanh lá sẫm màu, tay cầm thanh long đao, hông đeo bội kiếm bước ra khỏi phòng.
Việt Hùng trông thấy hắn thì lo lắng hỏi: " Đại nhân, mặt ngươi hôm nay tại sao lại đỏ như vậy? Bị trúng độc à? "
Võ Quân: "....!"
" Ta dùng phấn đỏ hóa trang, làm sao? "
Việt Hùng chân thành khuyên nhủ: " Đại nhân, thân là nam tử hán đại trượng phu sao có thể thoa phấn trang điểm của phụ nữ lên mặt được? Để lộ ra ngoài sẽ khiến cho thiên hạ chê cười mất.
"
" Còn có bộ râu dài kia ngài gắn lên làm gì? Nhìn thật sự rất không hợp với ngài a! "
Võ Quân: "...!"
Càng thêm im lặng chính là khi Hiên Viên Chiến Thiên vừa trông thấy bộ dạng này của hắn thì lập tức cười lăn.
" Đại nhân, nhìn ngươi ngày thường rất tiện, hôm nay hóa trang oai phong quả thực không hợp a ha ha....!"
Đối với tên này, Võ Quân không nhiều lời mà trực tiếp xách đao giết tới.
Móa nó! Ngày hôm nay ông đây đi gặp Triệu Vân, hóa trang thành Quan Vũ thì làm sao!
*********
Chân Mộng:
Tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị có một câu nói: " Độc giả ưa thích để cho ta có cảm giác thành công, loại cảm giác thoải mái này là nguồn suối của tinh thần.
"
Truyện đến nay cũng đã ra được 181 chương, không biết có bao nhiêu người còn ủng hộ tác phẩm này của ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...