Trần Minh Quân đến lúc này hiểu ra ý đồ thật sự của lão cha vợ khi đặt cho mình cái tên tước vị này!
Trấn Nam Vương có danh hiệu Kỳ Lân, tước hiệu của hắn là Giết Lân.
Dùng cái mông cũng nghĩ ra ý đồ của hoàng thượng Đại Lê, kèm thêm việc tin tức liên quan hắn liên tiếp được thả ra.
"...!"
Hắn bỗng nhiên cảm thấy được phong Hầu không thơm bằng làm phò mã nhưng đáng tiếc đã muộn.
Vua không nói đùa, huống hồ là ban ra thánh chỉ.
Xong! Thật cơm mẹ nấu xong rồi!
Lão cha vợ thật sự quá hố!
Trần Minh Quân âm thầm đem mười tám đời tổ tông của lão cha vợ lên hỏi thăm một lần.
Nhưng mà khoan!
Lê Ngọc Kiều là vợ hắn, tổ tông lão cha vợ một nửa cũng là tổ tông của mình....
Đệch!
Hắn bị rơi vào tình thế muốn chửi không được, muốn mắng cũng không xong.
Chỉ có thể đem đắng cay ngày hôm nay nuốt vào, cầu nguyện Trấn Nam Vương Lê Thiên Hạo là người lớn không để ý chuyện nhỏ nhặt nếu không....
Một Hồ Quốc đã khiến hắn đau đầu, giờ thêm một Trấn Nam Vương.
Hắn cảm thấy tương lai của mình càng lúc càng mù mịt.
" Nhi thần tuy sống trên đời chưa lâu.
" Trần Minh Quân khom người, chắp tay nói: " Lần đầu thấy có người cha vợ tìm đủ cách đẩy con rể mình vào chỗ chết.
Thực sự là mở rộng tầm mắt.
"
Nói ra những lời này, hắn đã đem sự kính trọng mà mình dành cho hoàng thượng Đại Lê gạt bỏ đi.
Tuy không biết thế giới này vô tình đến mức độ nào nhưng bản thân làm một người từ thế giới hiện đại xuyên không đến, trong tất cả các hộ gia đình mà hắn biết, mối quan hệ giữa bố vợ và con rể tuy không quá tốt đẹp ( còn tùy từng nhà) nhưng ít ra thì sẽ không có người nào muốn đem con rể mình đẩy vào nguy hiểm chứ đừng nói là một con đường chết như thế này cả.
Cũng có thể đây là gia đình của đế vương nên nó vậy, nhưng xin lỗi, nếu thích thì ngươi cứ chơi một mình đi.
Con người ta quy tài thì ít, tật xấu thì nhiều nhưng ít ra sẽ không đem gia đình của mình trở thành quân cờ trên bàn cờ của chính mình.
Đúng vậy, tuy hắn có thể là kẻ tồi tệ trong tình yêu, một đứa con chưa báo hiếu cho cha mẹ ngày nào.
Nhưng quan điểm sống của hắn trước nay vẫn như vậy, gia đình là trên hết.
Kể cả các thành viên không yêu thương nhau, không hòa thuận cũng không thể đẩy nhau vào nguy hiểm hay làm hại nhau được.
Hắn cũng tin tưởng, tại quê hương hắn, có rất nhiều người có cùng chung tư tưởng này.
Không quan tâm hoàng thượng của Đại Lê có phản ứng gì, Trần Minh Quân xin phép: " Nếu như không còn chuyện gì khác, nhi thần xin được cáo lui.
"
Dứt lời, quay người rời khỏi ngự thư phòng.
Trước mắt, số lượng kẻ địch không chỉ giảm xuống mà còn tăng lên, Trần Minh Quân không có tâm tư tiếp tục đợi ở chỗ này.
Hoàng Thượng Đại Lê địa vị to thật đấy, cảnh giới cao thật đấy, còn là cha vợ....!nhưng một khi đã để hắn mất đi sự kính trọng.
Tức hắn thì như thế nào? Gây khó dễ thì sao?
Cùng lắm là chết thôi!
Mà đằng nào chẳng chết, hoàng thượng Đại Lê buông tha cho hắn nhưng Hồ Quốc, Trấn Nam Vương sẽ để hắn sống đấy.
Thế thì còn sợ cái gì?
.....
Trần Minh Quân quay người liền đi mà không hề biết được, Lê Ngọc Quang sau khi nghe câu nói của hắn, không những không tức giận hay cau mày này nọ mà lâm vào trong trầm mặc tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trầm ngâm một hồi, hắn rốt cuộc thở dài một hơi, nói khẽ: " Trẫm quên mất, hắn cũng là con rể của trẫm a.
"
" Bây giờ mới nhớ ra điều này, có phải hay không quá muộn rồi? " Lê Ngọc Anh người chưa thấy, tiếng nói đã truyền đến, trong giọng nói mang theo vẻ oán trách.
Đón nhận câu hỏi của con gái, Lê Ngọc Quang trầm mặc.
Đúng là cuộc hôn nhân của Trần Minh Quân và Lê Ngọc Kiều, người trong hoàng thất ai ai cũng biết chỉ có trên danh nghĩa, chỉ để hoàn thành hứa hẹn với Trần Minh Quân thôi.
Nhưng kể cả chưa động phòng thì cả hai cũng đã bái đường thành thân, dù thế nào Trần Minh Quân cũng là con rể của hắn.
Ngay cả khi trong thân xác đó hiện giờ đã là một linh hồn khác......
Lê Ngọc Quang nâng chén trà lên, uống một chút cho tâm trí tỉnh táo trở lại.
Những năm này cùng thằng em trai Lê Thiên Hạo đấu cờ khiến hắn thực sự quá mệt mỏi, tâm trí chỉ tập trung vào việc làm thế nào để chiến thắng đối phương mà bỏ qua những thứ khác.
Lê Ngọc Anh bước vào bên trong Ngự Thư Phòng, đem cửa cũng đóng lại.
Vẻ mặt nàng ngày hôm nay rất nghiêm nghị tựa như quân thần gặp quân vương mà không phải đến để gặp cha mình.
Điều này nói rõ nước cờ này của Lê Ngọc Quang khiến cho chính con gái hắn cũng thất vọng đau khổ.
Dẫu biết Hoàng Thượng của Đại Lê sẽ không thật sự nhìn Trần Minh Quân chết mặc kệ không lo nhưng hạ xuống nước cờ này có chút quá vô tình.
Đối mặt với ánh mặt lạnh lùng của con gái, Lê Ngọc Quang thần sắc bình tĩnh, ung dung đem chén trà đặt xuống nói: " Yên tâm, tự ta đã có sắp xếp.
"
Lê Ngọc Anh không nói năng gì, đứng ở yên đó nhìn xem phụ hoàng của mình.
Lê Ngọc Quang đau hết cả đầu, đành phải lấy ra hai tấm linh phù từ trong nhẫn trữ vật ném cho nàng, giới thiệu: " Hai tấm linh phù này, một cái là Dịch Chuyển Phù do ta tự tay chế tác, chỉ cần kích hoạt sẽ lập tức dịch chuyển đến một trăm vạn dặm bên ngoài.
Cái còn lại công dụng thì không cần phải nói a, bên trong có một tia linh hồn của trẫm.
"
" Ngươi đem cả hai cái này đưa cho Trần Minh Quân, có bọn nó thằng nhóc đó không khác gì có thêm hai cái mạng.
"
Lê Ngọc Anh tiếp nhận hai tấm linh phù nhưng vẫn đứng ở yên đó, nhìn chằm chằm Hoàng Thượng của Đại Lê.
Lê Ngọc Quang: "....!"
Bây giờ hắn mới thấm thía câu nói ' con gái đều là hàng kém chất lượng ', còn chưa gả đi đã ra mặt cho người ngoài.
Hắn đành phải lại lấy ra một tấm linh phù, bên trong phong ấn một sợi linh hồn ném cho nàng.
Lần này Lê Ngọc Anh mới rốt cuộc trở lại vẻ mặt tươi cười tí tửng như mọi ngày, nói: " Xem ra ngài còn có chút lương tâm.
"
Lê Ngọc Quang sợ phải uống thuốc tuần hoàn não, phẩy phẩy tay tiễn khách: " Ngươi lượn nhanh lên.
"
Lê Ngọc Anh cười hì hì, không những không ' lượn ' mà còn chạy tới, giúp phụ hoàng bóp vai hỏi: " Nhưng ngài làm thế không sợ Trần Minh Quân chết thật à? "
" Trấn Nam Vương xưa nay thủ đoạn tàn nhẫn, mưu tính gian xảo.
Còn Trần Minh Quân miễn cưỡng coi như một con tiểu hổ thôi, lông vuốt còn chưa mọc đủ, luận mưu mô còn thua xa hoàng thúc nha.
"
Lê Ngọc Quang biết con gái lại bắt đầu nịnh nọt đòi chỗ tốt cho Trần Minh Quân cho nên không trả lời ngay vấn đề mà thư giãn đầu óc hưởng thụ.
Đầu tiên là tỏ vẻ giận dỗi, tiếp theo là nịnh nọt.......
Trẫm quá thuộc bài rồi mà!
Thật sự là! Không biết con gái nhà người ta thế nào mà con gái nhà mình luôn bày đủ các trò để đòi quyền lợi cho người ngoài, trong lương tâm bọn nó không có người cha này a?
Đợi đến khi Lê Ngọc Anh hỏi đến lần thứ ba, Hoàng Thượng mới trả lời: " Ngươi đánh giá thấp hắn rồi.
"
" Kẻ này tuy tuổi tác còn trẻ nhưng tâm tính và tài năng đã giống như trái cây đến độ chín mọng, nếu như không tận dụng, đợi chín quá thành hỏng thì phí.
"
Kỳ thật, trước khi quyết định đi nước cờ này Lê Ngọc Quang đã cân nhắc rất kỹ lưỡng về khả năng của Trần Minh Quân.
Tuy rằng tu vi của Trần Minh Quân còn yếu kém, nhưng tài năng đã chớm nở.
Hắn cho rằng, Trần Minh Quân có đủ tài trí để vượt qua những âm mưu và thủ đoạn của Lê Thiên Hạo.
Bên cạnh đó, hắn cũng muốn nhân cơ hội này để mài giũa thêm Trần Minh Quân, biến Trần Minh Quân trở thành một thanh bảo kiếm thực sự.
Bề ngoài nhìn thì thấy cách làm này của hắn rất vô tình nhưng chỉ có hắn mới biết mình đã chuẩn bị những sự trợ giúp gì.
Aizzz.....!dụng tâm lương khổ a!
Nhưng có một điều hắn không thể chối cãi được, đó là mình đã quá chú tâm đến ván cờ của mình và người em trai nên quên đi một số thứ.
Điều này cũng không thể trách hắn được, việc nước quá nhiều lại thêm một Lê Thiên Hạo xảo trá.
Thực sự quá đau đầu!
Lê Ngọc Anh vẫn lo lắng hỏi: " Nhưng ngộ nhỡ người của Hồ Quốc nhân cơ hội lần này, hợp tác với hoàng thúc tiêu diệt Trần Minh Quân thì sao? "
Đúng! Trần Minh Quân không chỉ có một kẻ địch, mà có tới tận hai kẻ địch mạnh!
Lê Ngọc Quang đứng lên, chắp hai tay sau lưng vừa đi vừa nói: " Ngươi nghĩ, nếu trẫm không hạ nước cờ này thì Lê Thiên Hạo sẽ bỏ qua cho Trần Minh Quân sao? "
" Còn Hồ Quốc.
"
Nhắc đến cái tên này, Lê Ngọc Quang nhếch miệng lên cười: " Muốn diệt lúc nào chẳng được.
"
Lê Ngọc Anh nghe xong giơ lên một ngón tay cái, quả là phụ hoàng có khác.
Quá bá khí!
Nhưng khi đi đến cửa của Ngự Thư Phòng, Lê Ngọc Quang mới chợt nhớ ra một việc, quay lại hỏi: " Đúng rồi, vì sao ngươi lại lo lắng cho thằng nhãi con đó nhiều như vậy? Còn có tấm linh phù mà ta giao cho ngươi nữa.
"
Lê Ngọc Anh le lưỡi, như một bỏ chạy như một cơn gió, chỉ để lại một câu: " Không nói cho ngài.
"
Câu nói này để cho Lê Ngọc Quang mặt đầy hắc tuyến, tự nhủ phải đem Ngọc Tâm tránh xa thằng nhãi này ra mới được.
Thực sự quá nguy hiểm!
Làm người sống gần ngàn năm, hắn sao còn chưa nhận ra có điểm bất thường trong mối quan hệ của hai người này.
" Xem ra thằng nhãi còn cần thêm rèn luyện mới không có thời gian đi tán gái.
"
Đặc biệt, không thể để nó tán hết mấy người chị vợ được!
****
Chân Mộng: Còn 1c có lẽ đăng sau 12h..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...