Ban đêm, Lê Ngọc Anh dựa theo địa điểm mà Trần Minh Quân cung cấp bắt đầu hành động.
Nói thật ra thì ngay cả trong lúc này, lòng nàng vẫn còn do dự.
Hội đấu giá ở chợ đêm kinh doanh nhiều năm nay, số tiền tích lũy chắc hẳn không nhỏ, giá trị chỉ e so với mấy năm triều đình thu thuế chỉ có nhiều hơn chứ không kém.
Nhưng mà trong đầu lại cứ vang lên lời nói của Trần Minh Quân trong buổi sáng ngày hôm nay: " Nên nhớ, chỉ cần ngươi mạnh lên, tương lai bảo vệ Đại Lê cũng coi như số tiền này tiêu vào đúng chỗ.
"
Lại nhớ đến tình cảnh tính mạng mình nằm trong tay của những lão già có cảnh giới cao hơn kia.....
Nếu như ngày hôm ấy không có Chu Lượng xuất hiện kịp thời, không biết cuộc đời nàng sẽ đi về đâu.
Loại cảm giác tuyệt vọng, nhục nhã ấy khiến cho động lực muốn mạnh lên của Lê Ngọc Anh lại càng thêm mãnh liệt.
Đúng vậy! Chỉ cần ta có thể đủ mạnh, không những có thể tự bảo vệ chính mình mà còn có thể bảo vệ Đại Lê, bảo vệ tỉ tỉ, muội muội, đệ đệ thậm chí một ngày nào đó ta cũng có thể bảo vệ phụ hoàng!
Lấy đi một nửa số tiền mà hội đấu giá trong chợ đen đi thì sao chứ? Chẳng phải cả lũ tham quan vẫn thường tham ô, hối lộ, làm giả sổ sách để chiếm tiền công hay sao?
Hừ! Đợi ta đăng đỉnh thiên hạ nhất định sẽ đem tất cả bọn chúng chém giết!
Nhưng còn một vấn đề, công pháp mà nàng tu luyện là Đại Uy Đế Hoàng Kinh, bộ công pháp này cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện tâm ma ' vấn tâm ' người tu luyện.
Nàng xưa nay làm người liêm khiết, chính trực, bây giờ làm ra hành động phi pháp ngộ nhỡ tâm ma đến thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, Lê Ngọc Anh tự nhủ: " Ta làm như vậy là vì đại cục, vì bản thân cũng vì Đại Lê, tại sao phải hổ thẹn? Tâm ta không thẹn là được! "
Cho dù bây giờ nàng bị Trần Minh Quân dụ dỗ làm chuyện trái với luật pháp Đại Lê nhưng mục đích sau cùng của nàng vẫn là vì mình có thể tự bảo vệ chính mình, bảo vệ Đại Lê, vậy thì có gì phải thẹn với lương tâm?
Một đích đến luôn có rất nhiều con đường, có con đường lươn lẹo, cũng có con đường chính khí.
Quan trọng nhất ở đây không phải quá trình hay con đường mà mình sẽ chọn mà là mục đích đó là gì.
Cũng giống như trong một trận đá bóng, trong quá trình diễn ra mặc kệ đội bóng A có chơi hay như thế nào nhưng tỉ số đội A thua đội B vẫn là kết quả sau cùng.
Không quan trọng quá trình, chỉ quan trọng kết quả!
Suy nghĩ dần dần trở nên thông suốt, Lê Ngọc Anh quyết định làm theo kế hoạch của Trần Minh Quân, lấy đi một nửa số tài sản mà bao nhiêu năm nay hội đấu giá tích lũy được.
Đợi đến khi nàng tận mắt chứng kiến những tài sản này, nàng mới sâu sắc hiểu câu hỏi của Trần Minh Quân lúc trước.
" Ngươi muốn làm giàu không? "
Số tài sản này thực sự quá nhiều, sơ lược tính một chút cũng bằng lương bổng của nàng mấy chục vạn năm cộng lại.
Đấy là còn chưa kể đến mấy chục món thiên tài địa bảo giá trị liên thành, tạm thời chưa định giá được.
Lấy ra một đống lớn nhẫn trữ vật đã chuẩn bị sẵn, Lê Ngọc Anh cẩn thận từng li từng tí đem những món thiên tài địa bảo này toàn bộ đều thu lại.
Nếu như để cho Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên nói: " Nói tốt chỉ lấy một nửa tổng giá trị, ngươi lấy riêng đống thiên tài địa bảo ấy cũng đã có giá trị hơn phân nửa của nơi này rồi.
Quả nhiên là người ta nhìn trúng, thực sự quá hợp với tính cách của ta.
"
Lê Ngọc Anh dọn dẹp xong hết đám thiên tài địa bảo thì bắt đầu đem một nửa trong tổng số còn lại thu vào trong nhẫn trữ vật.
Tính ra thì, trên thực tế những gì mà nàng lấy đi có giá trị bằng hai phần ba tổng tài sản mà hội đấu giá chợ đen tích lũy rồi.
Lần đầu tiên đi trộm đồ, trong suốt quá trình này tinh thần của Lê Ngọc Anh vẫn luôn một mực căng cứng.
Cho đến khi đem dấu vết cũng xóa đi, rời khỏi nơi này mới rốt cuộc thở phào một hơi.
Dưới lớp mặt nạ ngăn cách thần niệm, cả khuôn mặt đẹp đỏ bừng hết cả lên, khẽ lẩm bẩm: " Thực sự bị tên kia dạy hư rồi.
"
Mồm thì nói như vậy nhưng trong lòng lại đang vui sướng, hớn hở, có số tiền này nàng tự tin mình sẽ rất nhanh đột phá đến Đạo Thai Cảnh, thậm chí Pháp Tướng Cảnh.
Để tránh cho chuyện này bị lộ, Lê Ngọc Anh học đòi theo Long Thiên Vấn, liên tục thay đổi thân phận.
.........
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh Quân sốt ruột không ngủ được đành phải rời giường, chạy đi tìm Lê Ngọc Anh xem tình hình thế nào rồi.
Khi hắn đến nơi đã thấy Lê Ngọc Anh đi đi lại lại trong sân, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.
Thấy hắn đến, nàng vội đi đến hỏi thăm: " Tiếp theo thế nào? "
Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện xấu, trong lòng cảm xúc rất phức tạp, có lo lắng cũng có sợ hãi.
Trần Minh Quân giả vờ bày ra một bộ mặt kỳ quái hỏi ngược lại: " Chuyện ở nơi này xong rồi, chuẩn bị về kinh thành chứ còn làm gì nữa? "
Lê Ngọc Anh còn tưởng rằng hắn chưa hiểu mình đang nói đến chuyện gì, định mở miệng lại bị Trần Minh Quân chặn lại: " Đi uống trà đi.
"
Lê Ngọc Anh nghe vậy, hiểu hắn định làm gì cho nên gật đầu đáp ứng.
Hai người tiếp tục giống như hôm qua, dùng cách viết chữ lên bàn để giao tiếp.
Lên Ngọc Anh trong lòng có ma, không đợi được, mở trò chuyện trước: " Vật đã đến tay, tiếp theo nên làm thế nào? "
Trần Minh Quân viết trả lời: " Ngươi dùng cách này....!như thế này.....!giao cho ta.
Đừng lo, ta sẽ giải quyết nốt phần còn lại.
Nhưng ngươi cũng phải chỉnh lý lại tâm lý của mình một chút đừng để biểu hiện của chính mình khiến cho hành vi bị bại lộ.
"
Lê Ngọc Anh gật gật đầu, câu nói có tật giật mình không phải nàng chưa từng nghe qua, nhưng biết thì biết như thế trong lại cứ bồn chồn không yên.
Lo lắng chuyện mình làm việc phi pháp bị phát hiện.
Trần Minh Quân trấn an nói: " Yên tâm đi, tự ta có cách giải quyết.
Ngươi hãy cứ tin tưởng ở ta, ngay cả khó như vụ gián điệp ta còn giải quyết được nói gì chút chuyện nhỏ này.
"
Lê Ngọc Anh hít một hơi thật sâu, thở ra, lấy lại tinh thần viết: " Được rồi, vậy thì giao cho ngươi xử lý.
"
Trần Minh Quân cười cười gật đầu, mở miệng nói: " Phải rồi, tên quản lý của hội đấu giá chợ đen nên giải quyết thế nào? Áp giải về kinh thành? "
Nói sang chuyện khác, tâm lý Lê Ngọc Anh bình ổn hơn đôi chút dù sao thì có chuyện khác phải nghĩ ngợi, nàng nói: " Sự việc này ảnh hưởng đến rất nhiều thứ cho vẫn nên giải về kinh thành tiếp tục điều tra.
"
Trên mặt bàn viết: " Ta biết ngươi đang có dự định gì nhưng tầm quan trọng của người này đối với phụ hoàng và triều đình rất lớn.
"
Người này có khả năng rất lớn liên quan đến Trần Nam Vương, nếu như có thể điều tra được thêm thông tin gì, hoàng thượng của Đại Lê sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc triệt hạ bớt vây cánh của Trần Nam Vương trong triều đình.
Trần Minh Quân thầm kêu đáng tiếc, nếu như đem người này diệt khẩu vậy thì vụ việc hắn hợp tác với Lê Ngọc Anh làm chuyện xấu sẽ càng thêm bảo mật.
Nhưng ván cờ giữa hoàng thượng Đại Lê và Trấn Nam Vương Lê Thiên Hạo, hắn hiểu, chỉ đành gật đầu nói: " Thôi được! Nghe lời của Ngọc Anh.
"
Nghe hắn lại lần nữa gọi thẳng tên mình, khuôn mặt Lê Ngọc Anh đỏ ửng hết cả lên, trợn trắng mắt lườm hắn một cái.
Nhưng cũng nhờ có vậy, tâm lý của nàng lại trở nên bình tĩnh rất nhiều.
..........
Hai ngày sau, quân chi viện cho thành Thạch Sơn đến nơi.
Trần Minh Quân chẳng còn lý do gì lưu luyến ở lại nơi này nữa cho nên tập hợp đại quân cùng với Long Thiên Vấn và Eris.
Long Thiên Vấn nhờ có những ngày gần đây được tĩnh dưỡng lại thêm có đan dược phẩm chất cao do Trần Minh Quân cho, thương thế đã khá hơn rất nhiều, cách hoàn toàn bình phục không còn xa.
Điều khiến cho hắn cảm thấy đáng tiếc nhất là tiền gửi ở hội đấu giá còn chưa kịp lấy thì hội đấu giá này đã toang.
Hắn hiện giờ chỉ có thể ngồi khóc, tiếc cho giọt tinh huyết mà mình gửi bán.
Được triệu tập đến còn có nhóm Hắc Y Vệ theo Trần Minh Quân từ Kinh Thành đến đây.
Những người này bao gồm cả đội trưởng Huỳnh Gia Long tu vi còn thấp nên chưa được xuất hiện nhiều chỉ có thể vào vai quần chúng trong cuộc viễn chinh lần này.
Thực ra thì trong các trận chiến đấu, Huỳnh Gia Long cũng góp công không nhỏ, chỉ là không có gì nổi bật thôi.....
Một nhân vật quần chúng tiêu chuẩn.
Quân đội tập kết xong, Trần Minh Quân vốn định dẫn theo Eris cùng ngồi trong Mãng Kim Xa nhưng cảm nhận được sát khí đến từ hũ giấm chua Lê Ngọc Anh, hắn đành phải tiếc nuối từ bỏ ý định này.
Nhưng đường về kinh thành còn xa lắm, một mình ngồi trong xe cũng buồn, cho nên hắn mạnh dạn đề xuất: " Ngọc Anh, hay là ngươi cũng vào trong ngồi với ta cho đỡ mệt? Từ đây về kinh đường còn dài lắm.
"
Lê Ngọc Anh đỏ bừng hết cả mặt lên, lườm nguýt hắn một cái, nói: " Chỉ có cờ hó mới thèm ngồi với ngươi.
"
Nói xong thúc ngựa đi trước một bước.
Trần Minh Quân: "...!"
Đúng là nghiện còn ngại!
Long Thiên Vấn tranh thủ cơ hội này chạy đến nói: " Anh em, thương thế của ta còn chưa bình phục hay là ta ngồi chung với ngươi? "
Đối với lời đề nghị này, Trần Minh Quân chỉ đáp lại một chữ: " Lăn.
"
Nói xong đem rèm cửa hạ xuống.
Long Thiên Vấn: "...!"
Cái thằng trọng sắc khinh bạn!
Trần Minh Quân ra lệnh: " Lên đường, hồi kinh! "
" Ù ù...ù....!"
" Đông....đông....đông...!"
Tiếng tù và, tiếng trống quân vang lên.
Đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát rời khỏi nơi đóng quân tại thành Thạch Sơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...