Chương 41: Khách không mời mà đến
Mộ Thần nhíu mày, trong con ngươi xẹt qua vài phần mù mịt. Lam Nhược Phong? Lam Nhược Phong tại sao lại đến đây?
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói: "Ngươi nhanh tới xem sao."
Mộ Thần gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Mộ Thần mang theo Diệp Thạch đi vào đại sảnh, Diệp Thạch vào đại sảnh mới phát hiện, Trang Du cũng có mặt ở đây.
Trang Du nhìn thấy Diệp Thạch phía sau Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên một tia bất mãn.
Trang Du bất mãn Diệp Thạch, Diệp Thạch đồng dạng cũng không muốn thấy Trang Du, nhìn thấy ánh mắt Trang Du nhìn qua, Diệp Thạch hung hăng trừng mắt nhìn Trang Du, đối với nửa cái bánh ngọt bị chia hết kia, Diệp Thạch vẫn là có chút canh cánh trong lòng, Diệp Thạch tự nhiên tính đến trên đầu Trang Du.
Trang Du nhịn không được nhăn chặt mày, thầm nghĩ: Diệp Thạch người này thật đúng là không chịu thụ giáo, hắn đều đã nói rõ ràng như vậy, Diệp Thạch lại vẫn cùng Mộ Thần một chỗ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Lam Nhược Phong nhìn thấy Diệp Thạch trừng Trang Du, không tự chủ được nhăn chặt mày, thầm nghĩ Diệp Thạch này đúng là không biết phân biệt.
Mộ Thần gắt gao nắm chặt tay Diệp Thạch, kéo tay Diệp Thạch tới một chỗ ngồi xuống.
"Lam thiếu gia, ngươi không cần phải nói nữa, yêu cầu của ngươi, ta không thể đồng ý." Mộ Viễn Phong âm trầm nói.
Lam Nhược Phong nhíu mày, thản nhiên nói: "Mộ Nhị gia, giá ta đưa ra đã không thấp, ngài nên suy nghĩ lại thêm một chút đi."
Mộ Viễn Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Lam Nhược Phong một cái, nói: "Lam thiếu, không cần nhiều lời, đan dược này bản thân ta cũng cần, ta sẽ không bán."
Gương mặt Lam Nhược Phong âm trầm, nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ không làm cho ngươi khó xử."
Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng, thần sắc âm lãnh nói: "Mời về."
Lam Nhược Phong sắc mặt không tốt liếc mắt nhìn Mộ Viễn Phong một cái, vẻ mặt buồn bực đi ra ngoài. Trang Du thấy Lam Nhược Phong rời đi, lập tức đuổi theo. Trang Du một bên đuổi theo Lam Nhược Phong ra ngoài, một bên dùng ánh mắt lưu luyến, liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, Mộ Thần bị ánh mắt đau lòng không tha kia của Trang Du nhìn mà trong lòng phát lạnh.
"Phụ thân, bọn họ tới làm gì?" Mộ Thần quay đầu, hướng Mộ Viễn Phong hỏi.
Mộ Viễn Phong hít sâu một hơi, trả lời: "Bọn họ đến mua đan dược."
"Mua đan dược? Chẳng lẽ là..." Mộ Thần nhíu mày nói.
Mộ Viễn Phong gật đầu nói: "Không sai, chính là thứ mà con đang nghĩ."
Phàm là đan dược có thể đề cao nguyên lực của tu luyện giả, tác dụng phụ lại ít,thì luôn luôn cung không đủ cầu. Vì phòng ngừa Phá Linh Đan bị người người mơ ước, sau khi Mộ Viễn Phong luyện ra đan dược, vẫn luôn chú ý giấu diếm, trong gia tộc cũng chỉ có ít ỏi vài người biết được.
Chuyện đan dược sở dĩ sẽ truyền ra ngoài, nhất định là có nội quỷ.
Mộ Thần cau mày, hít sâu một hơi, thảo nào, theo lý mà nói, Lam Nhược Phong không nên xuất hiện, lại xuất hiện sớm như vậy, thì ra là Mộ Viễn Hàng không đắc thủ, đơn giản phát tán tin tức này ra bên ngoài sao?
"Phụ thân, ngài hiện tại định làm như thế nào?" Mộ Thần hỏi.
Mộ Viễn Phong lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết."
"Phụ thân, ngài nhanh chóng dùng đan dược kia đi." Mộ Thần nhăn mày nói.
Mộ Viễn Phong nhẹ hít một hơi, "Hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để dùng đan dược kia."
Hắn mới thăng cấp võ sư cửu tinh không lâu, cảnh giới còn chưa được củng cố. Mộ Viễn Phong vốn định dùng thời gian một hai năm, tăng tu vi lên võ sư cửu tinh đỉnh mới dùng Phá Linh Đan, nếu là như thế, đến lúc hắn dùng Phá Linh Đan sẽ có sáu thành nắm chắc sẽ thăng cấp được, nhưng mà hiện tại, hắn nhiều nhất chỉ nắm chắc có hai thành.
Mộ Viễn Phong từ từ nhắm hai mắt, trong ngực dâng lên một cơn oán khí nồng đậm. Qua nhiều năm nay, hắn vẫn luôn nơi chốn nhường nhịn Mộ Viễn Hàng, nhưng mà Mộ Viễn Hàng lại nơi chốn tính kế hắn, nhiêu đó còn chưa tính, lần này Mộ Viễn Hàng vì muốn làm khó hắn, vậy mà làm đến nước này.
Diệp Thạch không nói một lời ngồi một bên, tuy rằng y không rõ lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng biết, Mộ Viễn Phong tựa hồ gặp phải phiền toái.
Mộ Viễn Phong nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói: "Thạch Đầu, con đã đến rồi, ta nhớ rõ mấy năm trước đã gặp qua con một lần, lúc ấy con còn trong tã lót, quay qua quay lại đã lớn rồi."
Diệp Thạch bối rối nói: "Con chào Mộ thúc thúc."
Mộ Viễn Phong vỗ vai Diệp Thạch, nói: "Con trước hết dọn lại đây ở đi, hoàn cảnh trong tửu lâu quá kém, bất lợi với việc tu luyện của con, con dọn lại đây, cũng có thể tìm hiểu với Thần nhi nhiều hơn."
Diệp Thạch trừng lớn mắt, mờ mịt nhìn Mộ Viễn Phong.
"Không nguyện ý sao?" Mộ Viễn Phong hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: "Không phải ạ."
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nhịn không được nhăn mày. Hắn lúc trước cùng Diệp Thạch nói nhiều như vậy, Diệp Thạch cũng không để ý hắn, lúc này phụ thân chỉ vừa nói, Diệp Thạch liền đồng ý, đối đãi khác nhau quá đi!
Chương 42: Tính toán
"Phụ thân, ngài định làm như thế nào?" Mộ Thần hỏi.
Sắc mặt Mộ Viễn Phong tối đen một mảnh, tin tức này đã truyền ra, hiện tại khắp nơi đều theo dõi hắn, hắn muốn lưu đan dược thêm hai năm thì khả năng không quá cao, tình huống hiện tại, biện pháp tốt nhất là dùng đan dược.
Nhưng mà, đan dược này không phải có thể tùy tiện ăn, dùng đan dược như vậy, nhất định phải có người ở bên cạnh hộ pháp, nếu không sẽ dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma.
Nếu, phụ thân xuất quan, nhất định sẽ kêu mình tặng đan dược cho Mộ Viễn Hàng. Thực lực của hắn còn chưa đến võ sư cửu tinh đỉnh, nhưng mà Mộ Viễn Hàng đã dừng lại ở cảnh giới này vài năm rồi. Kỳ thật, thời điểm đan dược vừa mới luyện ra, phụ thân liền có ý nghĩ này, chỉ là không tiện mở miệng.
Hiện giờ có cơ hội này, vì tiền đồ gia tộc, phụ thân nhất định sẽ mở miệng, chỉ là, hắn làm sao có thể cam tâm, phải biết, sự tình lần này rất có thể là do Mộ Viễn Hàng tính kế hắn.
Nhưng mà, kể cả phụ thân biết sự tình là do Mộ Viễn Hàng giở trò quỷ, hắn cũng như trước sẽ làm như vậy, bởi vì hắn không chỉ là một phụ thân, cũng là một gia chủ, tính tình của phụ thân luôn là làm thế nào có lợi với gia tộc thì liền làm như thế ấy, Mộ Viễn Hàng chỉ sợ cũng đoán chắc điểm ấy, mới có thể làm như vậy.
"Ta cũng không biết, Thần nhi, phụ thân hiện tại dùng đan dược thì xác xuất thành công quá thấp, nhưng mà, muốn ta cứ như vậy bán đi, ta thật sự luyến tiếc." Mộ Viễn Phong lắc đầu nói.
Phá Linh Đan trên thị trường có giá trị ba mươi vạn nguyên thạch, nhưng mà chỉ là giá thị trường a! Tại chợ đêm, đan dược này tăng đến một hai trăm vạn đều là chuyện thường, Lam Nhược Phong tên tiểu tử kia, tưởng lấy ra ba mươi lăm vạn nguyên thạch thì có thể mua được đan dược của hắn, thật sự là quá hoang đường.
Mộ Thần nâng mắt lên, nói: "Phụ thân, bằng không, trực tiếp giao đan dược cho khu đấu giá."
"Giao cho khu đấu giá?" Mộ Viễn Phong hỏi.
Mộ Thần gật đầu, nói: "Đúng vậy! Người được đến tin tức, hẳn không chỉ có một nhà Lam gia, chúng ta hiện tại lưu lại đan dược kia, sẽ bị người khác nhớ thương, không muốn bị như thế, không bằng chúng ta giao đan dược cho khu đấu giá, ra một cái giá tốt, phụ thân ngài cũng có thể lấy được nguyên thạch, lại đi mua dược thảo luyện chế Phá Linh Đan, hoặc là mua một quyển sách để tăng trình độ luyện đan lên, hoặc là mua linh dược."
Mộ Viễn Phong híp mắt nói: "Con nói đúng, giao cho khu đấu giá là một biện pháp không tồi." Hắn nếu đã luyện chế ra được Phá Linh Đan một lần, thì sẽ có cơ hội luyện chế ra được lần thứ hai.
Mộ Viễn Hàng đã đi thỉnh phụ thân xuất quan, tên kia đánh chủ ý gì vừa xem liền hiểu ngay, động tác của hắn nhất định phải nhanh.
"Chúng ta đi thôi." Mộ Viễn Phong nói với Mộ Thần.
"Hiện tại ạ?" Mộ Thần có chút kinh ngạc.
"Binh sĩ quý tại thần tốc, đi thôi, con không muốn đi khu đấu giá nhìn xem sao?" Mộ Viễn Phong cười nói.
Mộ Thần gật gật đầu, có chút động tâm nói: "Được ạ!"
"Nhị thúc, các ngươi muốn đi ra ngoài sao? Hiện tại bên ngoài không bình yên đâu, Nhị thúc ngài..." Mộ Hồng nhìn thấy Mộ Viễn Phong cùng Mộ Thần, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.
Mộ Viễn Phong lạnh lùng nhìn Mộ Hồng, nói: "Đúng thế. Làm sao? Ta đi nơi nào cũng cần phải bẩm báo cho ngươi đúng không?"
Mộ Hồng ngượng ngùng cười: "Nhị thúc nói đùa."
Mộ Viễn Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn ngụy trang gì nữa, trực tiếp mang theo Mộ Thần đi.
"Hồng thiếu gia, Nhị gia bị sao vậy?" Một thân tín bên người Mộ Hồng hỏi.
Mộ Hồng nhìn bóng dáng Mộ Viễn Phong rời đi, trong con ngươi xẹt qua một tia vẻ trào phúng, Mộ Viễn Phong tức giận thì cũng có năng lực làm gì đâu, ai biểu hắn hiện tại chỉ là võ sư cửu tinh, ông nội nếu như xuất quan, nhất định sẽ hướng về phụ thân.
Mộ Hồng không để bụng nói: "Không biết! Thoạt nhìn, tâm tình Nhị thúc không được tốt lắm, có thể là do Mộ Thần quá ngu ngốc, luyện đan không được thuận lợi đi."
"Hồng thiếu, chúng ta có cần phái người theo dõi Nhị gia hay không?" Thân tín của Mộ Hồng hỏi.
Mộ Hồng không cho là đúng nói: "Thôi đi." Thực lực Mộ Viễn Phong cường như vậy, tìm người theo dõi hắn nhất định sẽ bị phát hiện, thời gian này, không thể chọc cho Mộ Viễn Phong xù lông, bức hắn chó cùng rứt giậu sẽ không tốt.
Mộ Viễn Phong chân trước vừa rời đi, sau lưng, Mộ Viễn Hàng liền đi ra từ tu luyện thất của Mộ Kha.
"Nhị thúc của ngươi đâu?" Mộ Viễn Hàng hỏi Mộ Hồng.
"Đi rồi ạ." Mộ Hồng nói.
Mộ Viễn Hàng đôi mắt co rụt lại, trong lòng không khỏi căng thẳng, thời gian này rời đi, sẽ không phải là muốn làm cái gì đi. "Biết hắn đi chỗ nào không?" Mộ Viễn Hàng hỏi.
Mộ Hồng lắc đầu, nói: "Không biết ạ."
"Còn không mau phái người đi thăm dò!" Mộ Viễn Hàng trong lòng dâng lên một cơn dự cảm bất thường.
Mộ Hồng gật gật đầu, hỏi: "Vâng, phụ thân, ông nội khi nào thì xuất quan ạ?"
"Ngày mai!" Mộ Viễn Hàng trả lời.
Chương 43: Giá quy định
Trong khu bán đấu giá.
"Mộ đại sư, đây là biên lai của ngài, Phá Linh Đan khởi điểm sẽ có giá bốn mươi vạn nguyên thạch, nếu như đến lúc đó không có người cạnh tranh, khu bán đấu giá của chúng ta sẽ lấy giá quy định thu đan dược này vào." Người phụ trách của khu bán đấu giá là Lý lão, ân cần nói với Mộ Viễn Phong.
"Đa tạ." Mộ Viễn Phong thản nhiên nói.
"Mộ nhị gia có thể giao đan dược cho khu bán đấu giá của chúng ta, là vinh hạnh của khu bán đấu giá chúng ta, ta hẳn là nên nói cảm tạ với ngài." Lý lão nói.
Mộ Viễn Phong cười cười: "Hợp tác vui vẻ."
Lý lão đưa một tấm thẻ cho Mộ Viễn Phong, "Mộ Nhị gia, bên trong tấm thẻ này đã có bốn mươi vạn nguyên thạch, chờ sau khi bán đấu giá chấm dứt, khoản còn lại cũng sẽ chuyển vào đây."
Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: "Đa tạ."
Lý lão vuốt cằm, tươi cười trên miệng như thế nào cũng đều không khống chế nổi, loại tiểu thành thị này không ngờ cũng sẽ có người lấy Phá Linh Đan đi bán đấu giá, thật sự là niềm vui ngoài dự đoán, có thể bán đấu giá loại đan dược này, đối với tiếng tăm của khu bán đấu giá chính là có lợi thật lớn.
"Lý lão, Mộ Viễn Phong này bị gì sao? Có đan dược như vậy, không lưu cho bản thân mình, lại muốn đem ra đi bán đấu giá, ta thấy hắn cũng đã là võ sư cửu tinh, hẳn không bao lâu là có thể dùng được đan dược này." Đấu giá sư của khu bán đấu giá là Diễm Vũ, nhìn thấy Mộ Viễn Phong cùng Mộ Thần rời đi, sắc mặt có chút cổ quái mà nói.
"Ngươi cho là hắn nguyện ý?" Lý lão cười lạnh một tiếng nói.
Diễm Vũ nhíu mày, hỏi: "Hắn không nguyện ý?"
"Nếu không phải bị bức đến không có cách nào, Mộ Viễn Phong hẳn sẽ không đi đến một bước này." Lý lão híp mắt, bình chân như vại nói.
Diễm Vũ khó hiểu nhìn Lý lão, hỏi: "Lý lão, ý của lão là, Mộ Viễn Phong là bị bức?"
"Hoạ từ trong nhà ra! Chuyện bên trong đại gia tộc, cho tới bây giờ đều là như vậy." Lý lão lắc lắc đầu, nói: "Cũng không liên quan chuyện của chúng ta, dù sao việc này có lợi với chúng ta."
Sau khi Mộ Viễn Phong mang theo Mộ Thần rời khỏi khu bán đấu giá, liền đi chợ đêm.
"Phụ thân, cái Dung Hỏa Dịch này là cái gì vậy mà giá trị lại tới mười vạn nguyên thạch?" Mộ Thần hỏi.
Mộ Viễn Phong cười trả lời: "Trong thiên địa có rất nhiều loại dị hỏa, mỗi luyện dược sư đều muốn hấp thu dị hỏa cho chính mình dùng, thu dị hỏa là một việc vô cùng nguy hiểm, Dung Hỏa Dịch có thể làm độ nguy hiểm khi hấp thu dị hỏa giảm đi."
Mộ Thần gật gật đầu, cảm thán: "Còn có loại đồ vật này sao!"
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, nói: "Ta thay con mua thứ này đi."
Mộ Thần trừng lớn mắt, nói: "Phụ thân, cái đó rất quý."
Mộ Viễn Phong không để bụng, nói: "Không có việc gì, nếu về sau con may mắn thu được dị hỏa, vậy mười vạn nguyên thạch này không tính là gì."
Sau khi kiến thức qua thiên phú Mộ Thần, Mộ Viễn Phong cảm thấy nhi tử này của mình chính là vì luyện đan mà sinh, bởi vậy rất là áy náy trước kia không để mắt đến Mộ Thần, giờ phút này nhìn thấy đồ vật hữu dụng đối với Mộ Thần, nên Mộ Viễn Phong một chút cũng không nương tay.
Mộ Thần nhăn chặt mày, hắn hiện tại một ngày đại khái có thể luyện chế trên dưới năm mươi viên đan dược cấp một. Đan dược cấp một có giá cả đại khái là mười khối nguyên thạch một viên, một ngày Mộ Thần thu vào khoảng năm trăm nguyên thạch. Năm trăm nguyên thạch đối với người thường mà nói, đã là thu nhập xa xỉ, nhưng đối với kẻ chân chính có tiền mà nói, chút thu nhập ấy chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Mộ Viễn Phong mang theo Mộ Thần trong chợ đêm đi dạo hồi lâu, tiêu tiền như nước mua không ít đồ vật.
Mộ Viễn Phong mang theo Mộ Thần nơi nơi mua sắm, Mộ gia cũng đang nghiêng trời lệch đất.
"Phụ thân, Nhị đệ vậy mà lại giao đan dược cho khu bán đấu giá, hắn thật sự là quá hoang đường, đan dược như vậy sao lại có thể giao cho khu bán đấu giá chứ." Mộ Viễn Hàng thần tình bực mình, nói.
Mộ Kha nhẹ hít một hơi, nói: "Khu đấu giá Tế Nguyệt có bối cảnh không nhỏ, đồ vật đã ăn được, sợ sẽ không nhả ra."
Mộ Viễn Hàng cắn chặt răng, vốn hết thảy đều theo như ông dự đoán mà phát triển, nhưng mà, mới nửa ngày, nửa ngày thời gian qua đi, mọi thứ đều thay đổi, Mộ Viễn Phong cư nhiên làm như vậy, người này tình nguyện đem đan dược giao cho khu đấu giá bán ra ngoài, cũng không vui lòng thành toàn cho ông trở thành võ linh.
Mộ Viễn Hàng cắn răng, trong lòng dâng lên một cơn hối hận vô cùng.
Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy ông không nên uổng phí tâm cơ làm nhiều việc vô dụng như vậy, sớm biết như vậy ông nên cứng rắn đoạt đan dược ăn luôn.
Mộ Kha thật sâu từ từ nhắm hai mắt, hỏi: "Viễn Phong nó hiện tại ở đâu?"
"Hình như đang dẫn Thần nhi đi chợ đêm." Một vị trưởng lão nói.
"Đã là thời điểm nào rồi mà hắn còn có tâm tình dẫn nhi tử đi chợ đêm!" Một vị trưởng lão khác đứng ở bên cạnh Mộ Viễn Hàng tức giận nói.
Mộ Viễn Hàng đôi mắt lập tức rụt lại, vốn là hết thảy đều thuận lợi, nhưng mà tựa hồ từ khi Mộ Thần bị Trang Du cự tuyệt, bắt đầu tâm tính liền biến đổi, hết thảy liền thoát ly sự khống chế của ông.
Chương 44: Họa từ trong nhà
Diệp Thạch trở lại tửu lâu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, nhăn chặt mày hỏi: "Thạch Đầu, con muốn dọn đến Mộ gia?"
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Thạch Đầu, con như thế nào lại đột nhiên nghĩ thoáng mà nghe theo Thần thiếu?" Trần Đạt không hiểu mà hỏi.
Diệp Thạch bĩu môi, nói: "Nghe theo hắn? Con mới không phải nghe hắn nói đâu, con gặp được phụ thân của hắn, phụ thân hắn muốn con đến ở trong Mộ gia."
Trần Đạt sửng sốt một chút, lập tức có chút kích động, "Con gặp được phụ thân của hắn?"
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Mộ Viễn Phong tiền bối có ấn tượng với con thế nào?" Trần Đạt có chút khẩn trương hỏi, Mộ Viễn Phong là luyện dược sư cấp ba và còn là một võ sư cửu tinh, Diệp gia từ sau khi Diệp Hách qua đời, tu vi cao nhất cũng chỉ có võ sư cửu tinh.
"Ấn tượng? Con không biết. Thúc ấy chưa nói." Diệp Thạch gãi đầu trả lời.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: "Không biết? Con sao lại không biết? Loại sự tình này không cần người ta nói, con phải tự hiểu."
Diệp Thạch có chút buồn bực nói: "Con lại không hiểu mà."
Trần Đạt: "..."
... ...
Thời điểm Mộ Viễn Phong dẫn theo Mộ Thần trở về, Mộ Kha, Mộ Viễn Hàng cùng với vài vị trưởng lão trong gia tộc đã tụ tập trong đại đường.
Mộ Viễn Phong nhìn một phòng đầy người, thản nhiên cười, hỏi: "Đây là muốn làm gì? Bộ dạng các vị cứ như muốn thẩm vấn vậy."
Mộ Kha nhíu mày nhìn Mộ Viễn Phong, hỏi: "Viễn Phong, vì sao con lại bán Phá Linh Đan cho khu bán đấu giá?"
"Lam gia thiếu gia Lam Nhược Phong đưa giá quá thấp, con nhìn không nổi." Mộ Viễn Phong bình tĩnh nói.
"Con có thể lựa chọn không bán. Con có biết gia tộc nhiều thêm một võ linh cường giả có ý nghĩa như thế nào không?" Mộ Kha lạnh lùng nhìn Mộ Viễn Phong, bị tức đến khó thở.
Mộ Viễn Phong híp mắt, nói: "Con đương nhiên biết gia tộc nhiều thêm một võ linh cường giả có ý nghĩa như thế nào, con cũng không muốn bán, nhưng mà tin tức đã truyền ra, con lại có biện pháp nào chứ."
"Con..." Mộ Kha nhìn Mộ Viễn Phong, bất đắc dĩ thở dài.
Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng, thanh thanh lãnh lãnh đứng trong đại đường, hắn và Mộ Viễn Hàng là cùng cha khác mẹ, sinh mẫu của Mộ Viễn Hàng càng được Mộ Kha sủng ái, Mộ Kha vẫn luôn tương đối thiên vị Mộ Viễn Hàng.
Mộ Kha nhẹ hít một hơi, bất đắc dĩ nhìn Mộ Viễn Phong cùng Mộ Viễn Hàng, có chút ủ rũ đỡ trán.
Hai đứa con trai này của hắn, tư chất đều rất tốt, đáng tiếc, Mộ Viễn Hàng vẫn luôn đối với Mộ Viễn Phong tâm tồn đố kỵ, cũng âm thầm làm không ít chuyện, cũng may Mộ Viễn Phong vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, không có làm hành động gì quá kích, nhưng mà, sự tình lần này, thái độ Mộ Viễn Phong lại khác thường.
Mộ Kha nhìn Mộ Viễn Phong, bất đắc dĩ rũ mắt xuống, nếu Mộ Viễn Phong giữ đan dược lại, thì vì gia tộc mà bất đắc dĩ, ông cũng chỉ có thể ủy khuất Mộ Viễn Phong.
"Nhị đệ, ngươi quá đáng." Mộ Viễn Hàng nói với Mộ Viễn Phong.
"Quá đáng? Ta sao lại quá đáng? Đan dược là do ta luyện chế ra, ta muốn xử lý như thế nào là chuyện của ta." Mộ Viễn Phong lạnh lùng nhìn Mộ Viễn Hàng.
Mộ Viễn Hàng nhìn Mộ Viễn Phong, bất đắc dĩ nói: "Nhị đệ, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, nhưng cũng không thể không để ý lợi ích của gia tộc chứ!"
Mộ Viễn Phong cười nhạo: "Ta đúng là so ra kém đại ca lấy đại cục làm trọng, nếu tin tức Phá Linh Đan không có truyền ra ngoài, ta ngược lại nguyện ý lấy đại cục làm trọng."
Mộ Viễn Hàng gắt gao nắm chặt tay, Mộ Viễn Phong từ khi nào lại trở nên bén nhọn như thế?
Mộ Viễn Hàng không biết, Mộ Viễn Phong nguyên bản bởi vì Mộ Thần không học vấn không nghề nghiệp mà buồn bực không vui, hiện giờ Mộ Thần lạc đường biết quay lại, Mộ Viễn Phong thầm hận chính mình chậm trễ nhi tử nhiều năm, cũng hận Mộ Viễn Hàng vẫn luôn dạy hư con mình, thành kiến đối với Mộ Viễn Hàng trở nên sâu không thấy đáy.
"Nhị đệ, ta biết ngươi hận ta, nhưng mà..." Mộ Viễn Hàng nói.
"Chuyện cười. Hận ngươi? Ta sao lại phải hận ngươi, chẳng lẽ tin tức là do đại ca ngươi truyền ra nên ta mới hận ngươi?" Mộ Viễn Phong lạnh lùng hỏi.
Mộ Viễn Hàng cau mày, nói: "Nhị đệ, lời này không thể tùy tiện nói."
Mộ Viễn Phong híp mắt, nói: "Nếu đại ca không tùy tiện nói chuyện, ta tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện nói."
"Ngươi..." Mộ Viễn Hàng híp mắt, không ngờ Mộ Viễn Phong lại biến thành như vậy, trong lúc nhất thời, Mộ Viễn Hàng cảm thấy Mộ Viễn Phong và Mộ Thần giống nhau, làm cho ông phân biệt không rõ.
"Đủ rồi, hai người các ngươi nháo đủ chưa!!" Mộ Kha vỗ bàn thật mạnh, lạnh lùng quát lên.
Mộ Viễn Phong cùng Mộ Viễn Hàng dưới sắc mặt nghiêm khắc của Mộ Kha, ngậm miệng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...